Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 16: Đột nhập



Trong mấy ngày yên ả trôi qua, ba ngày gần đây đã liên tiếp truyền đến mấy tin chấn động.

Nào là Chu đại phu của Sở quốc tư thông mua quan bán tước, chiếm ruộng công làm của riêng, lén lút nấu muối tư... tội trạng chồng chất, kể mãi không hết, tội không thể dung tha, bị Sở Vương hạ lệnh tra xét, tịch thu gia sản, xử trảm toàn tộc, dân chúng hả hê, miệng râm ran tán tụng.

Tần Đường Cảnh đến Sở quốc cũng đã hơn một tháng, các thế lực trong triều nắm rõ như lòng bàn tay. Chu gia chính là chỗ dựa của Sở Vương, mà sau lưng Sở Vương lại vốn không có mấy người, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nhất định là thế bí buộc phải ra tay.

Vừa nhìn đã biết là bút tích của Trưởng Công chúa.

Hậu viện hành cung, hai "chú cháu" vừa đánh cờ vừa tranh cãi về việc này, chẳng ai chịu nhường ai.

"Tiểu hoàng thúc, người không thấy tên ngoại sanh họ Đặng nhà Chu gia kia bắt nạt bách tính ra sao! Thượng bất chính, hạ tất loạn, nuôi ra hạng sâu mọt quốc gia, trừ sớm được ngày nào dân chúng bớt khổ ngày ấy."

"Lời ấy không sai," Tần Cửu Phượng cảm khái, song lại lắc đầu, "Nhưng chưa đến thời. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ."

"Người cho rằng sẽ phản tác dụng?"

"Còn phải xem kế ly gián của con thành công đến đâu."

"Chẳng phải là chuyện tốt sao? Huynh muội bất hòa càng sâu, cục diện Sở quốc càng căng thẳng, ta còn phải cảm tạ Trưởng Công chúa vì giúp sức ấy chứ."

"Con cho rằng Trưởng Công chúa lại hồ đồ đến thế? Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó nàng mới dám liều lĩnh hành động, bất chấp bị Sở Vương nghi kỵ mà trừ Chu gia." Tần Cửu Phượng phân tích rành rọt.

"Gần đây thì có chuyện gì lớn?"

Tần Cửu Phượng nghe thế, nghiêng đầu trầm ngâm một chốc:

"Hình như... không có."

"Vậy có lẽ, tội trạng Chu gia thực sự khiến Trưởng Công chúa không thể nhẫn nhịn, buộc phải ra tay?"

"Cũng có khả năng ấy."

"Thôi, đoán làm chi cho mệt, chuyện nội bộ Sở quốc, mặc kệ." Tần Đường Cảnh hạ quân trắng xuống bàn cờ, bỗng Tần Cửu Phượng mắt sáng rỡ:

"Ha, ăn quân của con rồi!"

"Này này này, đánh lại đánh lại!" Tần Đường Cảnh vội ngăn tay tiểu hoàng thúc, "Hối cờ! Cô vương không đi nước ấy."

Tần Cửu Phượng bất mãn: "Thân là quân vương sao lại hối cờ, dám làm không dám chịu."

"Sao lại không dám?" Tần Đường Cảnh nhanh nhẹn nhặt quân bị ăn về, "Da mặt có ăn được đâu."

"Chẳng trách cung nữ của Trưởng Công chúa mắng con mặt dày vô sỉ."

Tần Đường Cảnh cười khẩy: "Mặc họ mắng, ta chẳng đau chẳng ngứa, chẳng hề gì."

Một vị quân vương như thế, da mặt dày tựa tường thành, thiên hạ dường như chẳng điều gì để vào mắt, khiến Tần Cửu Phượng cạn lời. Nhưng nhìn sự kiêu ngạo giữa chân mày cùng vẻ tự tin ngạo nghễ kia, lại giống hệt bản thân năm xưa—ngông cuồng, tự phụ, không biết trời cao đất dày. Chỉ là nàng từng vấp ngã, chịu thua thiệt, đổi lấy bài học bằng máu, không muốn hoàng chất nữ đi vào vết xe đổ năm nào.

"Tiểu hoàng thúc, tới lượt người rồi, người ngẩn ngơ nghĩ gì đó?"

Một bàn tay phẩy phẩy trước mắt nàng, Tần Cửu Phượng bình tĩnh nói:

"Ta nhớ chuyện hồi nhỏ con tè dầm."

"... Tiểu hoàng thúc!"

"Chẳng phải chính miệng con nói da mặt không ăn được sao? Sao giờ lại ngượng rồi?"

Tần Đường Cảnh má ửng hồng, giơ tay nện một cái lên vai tiểu hoàng thúc: "Chuyện xưa cũ rích rồi, cô vương hạ lệnh, từ nay không được nhắc lại!"

"Được được, thần tuân chỉ." Tần Cửu Phượng nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy vẻ sủng nịnh.

Nhờ nhường nhau, vài ván cờ đánh xong Tần Cửu Phượng cũng không thua đến thảm, Tần Đường Cảnh tuy thắng mà chật vật, nhưng nàng biết mình không phải đối thủ của tiểu hoàng thúc, thua ít đã là tốt rồi.

Nhân lúc nhàn rỗi, Tần Cửu Phượng khẽ nhắc:

"Đã một tháng trôi qua, chuyện kia vẫn chưa xong, lưu lại Sở quốc càng lâu càng nguy hiểm. Còn hai ngày nữa, con tính sao?"

"Ý tiểu hoàng thúc thế nào?" Theo thói quen, lại trả câu hỏi về cho nàng.

Tần Cửu Phượng trầm ngâm rồi đáp: "Hai mươi tòa thành, chỉ e là khó."

"Ừm, đúng là khó xử." Một tòa thành đánh xuống đã tốn bao nhiêu tâm huyết, nay lại định tặng không cho người, nghĩ thôi đã đau lòng.

"Nếu Trưởng Công chúa đến Tống quốc, làm cánh chim lành cho Tống, thì con đường thống nhất thiên hạ của ta càng thêm trắc trở."

"Vậy là tiến thoái lưỡng nan?"

Một Trưởng Công chúa lại khiến cả quân chủ nước Tần và chiến thần danh chấn thiên hạ lâm vào thế khó.

Tần Đường Cảnh bản tính không cam chịu, sao dễ dàng từ bỏ. Dù sao cũng phải đòi lại thứ gì đó.

"Thiên hạ loạn lạc trăm năm, bao nhiêu quân vương vang danh bốn bể cũng chưa ai thống nhất được thiên hạ. Vậy nên, thần cho rằng một Trưởng Công chúa Sở quốc... chưa đủ đáng sợ."

"Ý của tiểu hoàng thúc là, chúng ta cứ thế bỏ qua?"

"Con là quân, thần đều nghe theo."

"Để cô vương nghĩ lại." Tần Đường Cảnh chìm vào trầm tư.

Một cảm giác mơ hồ, chẳng rõ vì sao cứ thôi thúc nàng phải mang Sở Hoài Mân về nước. Dù là dỗ dành hay lạnh nhạt cũng còn hơn để nàng rơi vào tay Sở hay Tống. So đo thiệt hơn, lại nghĩ đến hai mươi tòa thành đưa cho Sở quốc, lòng đau như cắt. Thành trì đâu phải bạc tiền, muốn cho là cho...

Tần Cửu Phượng ngẩng đầu nhìn trời, rồi lặng lẽ thu dọn cờ đen cờ trắng, vỗ vai nàng:

"Cơ Hoàng, giờ lành đã điểm, nên vào cung rồi. Đợi đến yến tiệc, con hãy quyết định cũng chưa muộn."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Hôm nay là ngày cuối, ngày mai đã phải khởi hành hồi Tần.

Khoảng nửa canh giờ sau, sứ đoàn nước Tần rời hành cung thì thấy Tống Dung đã chờ từ lâu. Vừa thấy Tần Đường Cảnh lập tức mỉm cười bước tới, thu lại vẻ cợt nhả, cung kính hành lễ với Tần Cửu Phượng:

"Tham kiến Cửu vương gia."

"Sao Tam hoàng tử cũng tới?" Tần Cửu Phượng liếc mắt nhìn hoàng chất nữ.

"Ta ở ngay phía trước không xa, đặc biệt tới cùng mọi người vào cung. Nghe nói ngày mai các ngươi sẽ về nước, nghĩ đến sau này khó gặp lại nên tới chào lần cuối." Tống Dung nói rồi nhìn về phía Tần Đường Cảnh, nụ cười ôn hòa như gió xuân.

"Đừng dài dòng, mau đi thôi." Dẫu biết rõ là có chuyện, nhưng Tần Đường Cảnh lại cố tình lờ đi, không đón lời. Thị vệ dắt ngựa tới, nàng lập tức phi thân lên yên.

Tam hoàng tử từng đến hành cung tìm nàng, Tần Cửu Phượng đã gặp Tống Dung vài lần, song giữa hai người chưa từng trò chuyện sâu. Nay đi gần, ánh mắt dễ dàng quan sát, liền phát hiện vài điểm khác lạ.

Tam hoàng tử dung mạo như ngọc, làn da trắng nõn, cổ họng bằng phẳng, vóc dáng chẳng giống nam nhân chút nào... ngược lại lại giống một vị mỹ nhân kiều diễm.

"Cửu vương gia, mời đi trước." Tống Dung hơi nghiêng người, tránh ánh mắt soi xét của Tần Cửu Phượng.

Nàng đáp: "Tam hoàng tử xin mời."

Tống Dung mỉm cười: "Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh."

Hai người lời qua tiếng lại khách khí, Tần Đường Cảnh thì chẳng màng, tự mình thúc ngựa đi trước.

Tống Dung nhanh chóng đuổi kịp, cất tiếng gọi "tiên nữ", Tần Đường Cảnh quay đầu, thấy Tống Dung chỉ vào một góc đường, nhoẻn miệng cười: "Chúng ta quen nhau ở chốn này."

"Ồ." Tần Đường Cảnh gật đầu, lòng lại nhớ đến lần đầu gặp Sở Hoài Mân, nơi đài tỷ võ chiêu thân...

Ánh mắt Tống Dung tối đi, trầm giọng hỏi: "Chúng ta còn gặp lại không?"

"Không."

Một chữ dứt khoát, không hề do dự.

Phía sau, Tần Cửu Phượng nghe vậy không khỏi chậc lưỡi: món nợ hoa đào này dứt khoát đến không tưởng.

"Tại sao?"

Tam hoàng tử quả là người có thể truy vấn đến cùng.

Tần Đường Cảnh hiếm khi nghiêm sắc mặt, quay đầu nhìn nàng, giọng bình thản: "Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không hề có hứng thú với ngươi. Ngươi càng cố gắng lại càng vô ích. Chi bằng dùng tâm sức ấy làm điều gì có ý nghĩa hơn, hoặc đi tìm một người khác."

"Làm điều có ý nghĩa hơn..." Tống Dung lặp lại, bỗng nở nụ cười, "Ta hiểu rồi."

"Hiểu là tốt." Tần Đường Cảnh giục ngựa nhanh vài bước, rõ ràng không muốn dây dưa thêm.

Từ xa, nàng chợt ngoái đầu lại: "Bất quá, chúng ta có thể làm bạn."

Chỉ là... bạn thôi sao? Tống Dung muốn hỏi tiếp, nhưng người kia đã đi xa, chẳng thể đuổi theo.

Ánh mắt nàng trầm xuống, nhìn sang Tần Cửu Phượng bên cạnh, hỏi khẽ: "Cửu vương gia, không biết quận chúa thích mẫu người như thế nào?"

Tần Cửu Phượng nhìn theo bóng lưng hoàng chất nữ, cười nhạt: "Nó à... chỉ thích người mà nó muốn thích."

Tống Dung trầm mặc, một lúc sau mới hỏi tiếp: "Là Trưởng Công chúa sao?"

"Cái đó thì bản vương không biết. Có lẽ đúng, có lẽ không. Ai mà đoán được."

Dẫu sao... cũng không phải loại người như ngươi.

Sau khi sứ thần hai nước vào cung, còn chưa đến giờ mở yến tiệc nên chia ra nghỉ ngơi.

Tống Dung khôi phục vẻ bình thản, nghiêng đầu khẽ nói bên tai Tần Đường Cảnh: "Ta thay mặt Tống quốc đến cầu hôn, ngươi nói xem Trưởng Công chúa sẽ đi theo ngươi, hay làm Vương hậu một nước?"

Lời nói vừa mang ý thăm dò vừa đầy khiêu khích.

Tần Đường Cảnh không đổi sắc: "Tam hoàng tử thật tự tin."

"Dĩ nhiên. Lần trước chưa có kết quả, đêm nay bản điện nhất định sẽ đạt thành ý nguyện, còn ngươi... trắng tay trở về."

"Vậy sao?" Tần Đường Cảnh nheo mắt, giọng khẽ lạnh.

"Vẫn là câu nói ấy, kẻ mạnh thì thắng." Tống Dung dừng một chút, khẽ nói thêm: "Tính tình Trưởng Công chúa và ngươi trời sinh đã xung khắc, ngươi cần gì phải chấp niệm? Dẫu có lòng thương, cũng chẳng đi tới đâu."

"Tần Cơ Hoàng, ta đối với ngươi là thật tâm. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong có người thấu hiểu."

Đột nhiên, Tống Dung nghiêng người lại gần, khẽ luồn ngón tay vào kẽ tay nàng, toan nắm chặt – một hành động quá mức thân mật.

Tần Đường Cảnh thoáng khựng lại, bị ép buộc tới ba lần, rốt cuộc không nhịn được nữa. Nàng gạt tay Tống Dung ra, mượn cớ rời đi, dứt khoát vô cùng.

Với người mình không thích, nàng xưa nay chẳng nể tình.

Một tia hy vọng... bị dập tắt hoàn toàn.

Vào đến thâm cung, nhìn thấy cảnh vệ canh phòng nghiêm mật, Tần Đường Cảnh bỗng đổi ý, bắt gặp một cung nữ liền uyển chuyển dò hỏi tung tích Trưởng Công chúa, sau khi biết được liền lập tức hành động.

Để dễ bề trà trộn, nàng hóa trang thành cung nữ.

Đi ngang lính gác, nàng chỉ có một mình dễ bị hỏi han. May sao bên cạnh có đội cung nữ đi qua, nàng liền im lặng theo sau, chẳng rõ đã đến đâu, chỉ nghe trưởng ma ma dẫn đầu quát:

"Các ngươi còn lề mề gì nữa, còn không mau đem y phục của Trưởng Công chúa vào!"

Nghe đến hai chữ 'Trưởng Công chúa', ánh mắt Tần Đường Cảnh sáng rực, lập tức theo họ vào điện.

"Chậm chạp thế, nếu trễ giờ yến tiệc, ai cũng không gánh nổi hậu quả."

Một gương mặt quen hiện ra trước mắt – là thị nữ thân cận của Sở Hoài Mân. Tần Đường Cảnh vội cúi đầu thấp hết mức, sợ bị nhận ra.

Chốc lát sau, Sở Hoài Mân từ sau bình phong bước ra.

"Canh giờ thế nào rồi?"

"Hồi điện hạ, vừa sang giờ Dậu." Thị nữ đáp.

"Đại sứ Tần quốc và Tống quốc đều đến rồi sao?"

"Tin từ Phi Vân điện truyền đến nói là đã đến, nhưng chưa thấy cái vị quận chúa vô lại kia."

Sở Hoài Mân khẽ khựng tay đang mân mê dải lụa, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói thêm, thị nữ lập tức tiến đến giúp nàng thay y phục. Còn lúc này, Tần Đường Cảnh khẽ ngẩng đầu nhìn lên...

Nàng nghiêng người, dáng người cao ráo thướt tha, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ tới eo, bờ vai trắng mảnh, sống mũi cao vút nối liền chiếc cằm tinh xảo, đôi môi đỏ như son, hai hàng mi cong tựa nét vẽ, làn sương mỏng từ sau bình phong phảng phất quanh thân, khiến nàng như một tiên tử bước ra từ tranh vẽ, khiến người nhìn ngẩn ngơ.

Sở Hoài Mân bỗng cảnh giác, như cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng, liền quay đầu theo bản năng, bắt gặp ngay đôi mắt kia.

Ánh nhìn ấy, sáng rực... quen thuộc.

Tất cả động tác dừng lại. Ánh mắt nàng không rời khỏi người nọ.

"Ngươi." Sở Hoài Mân chỉ vào cung nữ cúi đầu thấp nhất trong hàng, lạnh giọng: "Lại đây, thay y phục cho bản cung."