Tần Đường Cảnh xoay đầu nhìn theo hướng chỉ tay, liền thấy bên khung cửa sổ có một nữ tử y phục huyền sắc, tay chắp sau lưng mà đứng. Dù chỉ lộ nửa thân nhưng ánh mắt linh động, thần sắc nghiêm trang, khí chất cao quý. Lúc này nàng khẽ mỉm cười, chắp tay hành lễ:
"Đại vương, lâu ngày không gặp, có khoẻ không."
Tần Đường Cảnh trợn tròn mắt, dụi dụi nhìn lại lần nữa, nữ tử kia vẫn còn ở đó, khiến nàng giật mình nhảy phắt từ trên giường xuống:
"Nữ tướng?!"
"Con nhỏ tiếng thôi, tai vách mạch rừng." Tần Cửu Phượng vội vàng che miệng nàng, liếc mắt lườm nữ tử nơi cửa sổ một cái — thật ra lúc nàng mới nhìn thấy người kia cũng suýt chút nữa nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Tần Đường Cảnh gạt tay tiểu hoàng thúc, ba bước thành hai chạy ra cửa:
"Nữ tướng, sao ngươi lại đến đây? Mẫu hậu người..."
"Đại vương chớ lo, Thái hậu vẫn an ổn." Lý Thế Chu lui một bước, hành lễ đoan chính: "Thần tham kiến đại vương."
"Miễn lễ." Tần Đường Cảnh vừa mừng vừa sợ, đỡ nàng đứng dậy kéo vào trong điện, rót trà mời nước:
"Chúng ta hiện đang ở đất Sở, nên lấy sự cẩn trọng làm đầu, miễn chuyện quân thần đi."
Lý Thế Chu an tọa, ngắm kỹ một hồi mới thốt:
"Đại vương đến đất Sở chưa đến hai tháng, sao lại gầy đi trông thấy?" Ánh mắt nàng quét sang Tần Cửu Phượng, ẩn hiện đôi phần trách cứ.
Tần Cửu Phượng trợn trắng mắt, ngoảnh mặt làm ngơ:
"Cơ Hoàng không hợp thổ nhưỡng đất Sở, ăn uống chẳng được bao nhiêu." Trong lòng thầm nghĩ: Lại chẳng phải lỗi tại ta, người này vừa tới đã muốn tra xét cho bằng được là sao?
Lý Thế Chu nhìn về phía Tần Đường Cảnh, mà nàng thì hiểu rõ hai người này xưa nay chẳng hòa thuận, liền lên tiếng hòa giải:
"Là cô vương không quen khí hậu đất Sở nên ăn ít đi, không liên quan gì đến tiểu hoàng thúc."
Trong lòng lại đầy nghi hoặc, nàng hỏi tiếp:
"Nữ tướng, ngươi đến đất Sở là vì chuyện gì?"
"Còn vì chuyện gì nữa, chẳng qua là đi 'dạo một vòng'."
Từ "dạo một vòng" này, trong cung ý chỉ giám sát.
Tần Cửu Phượng chẳng nể nang, nói thẳng một câu châm chọc. Lý Thế Chu cười nhạt, nghiêng đầu nhìn nàng, nửa cười nửa không:
"Cửu vương gia, bản tướng còn chưa hỏi tội ngài, mà ngài lại dám dùng lời bóng gió trước mặt đại vương, tâm tư ngài rốt cuộc là gì?"
"Tâm tư của bản vương, liên can gì đến ngươi? Ngươi chỉ lo làm tốt việc trong bổn phận của mình là được."
"Cửu vương gia đang bất mãn với ta?"
"Bản vương độ lượng bao dung, chẳng như ngươi nhỏ mọn chấp nhặt từng câu từng chữ."
"Hảo một câu bao dung độ lượng." Lý Thế Chu cười lạnh, "Chờ hồi triều, bản tướng đường đường chính chính dâng sớ luận tội, để xem Thái hậu tin ngài, hay tin ta?"
"... Ngươi dám!"
"Có gì mà không dám?" Lý Thế Chu lấy giọng nghiêm trang, "Thần phụng Thái hậu di chiếu đến biên ải, nghe đồn đại vương vì Sở quốc Trưởng Công chúa mà dâng tặng hai mươi tòa thành của Đại Tần, đương nhiên phải đích thân tra rõ. Nếu quả thực là thật, thần thân là nữ tướng, tất sẽ tấu trình trung thực."
Triều đình tranh đấu thì thôi đi, đến nơi đất khách cũng ầm ĩ thế này... Tần Đường Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, xoa trán thở dài.
Từ sau yến tiệc hôm nọ, nàng đã trằn trọc hai đêm, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói rõ với mẫu hậu, mai lại phải hồi quốc, giờ nữ tướng lại thêm rắc rối, nàng đành mặc kệ, xoay người ra ngoài tiếp tục suy nghĩ.
Trong điện, chỉ còn lại hai người.
"Quân là quân, thần là thần. Bổn tướng phò tá đại vương, lo toan quốc sự. Còn ngài?" Lý Thế Chu giọng cứng rắn, sau lại dịu dần, ánh mắt sâu xa nhìn Tần Cửu Phượng, hóa một tiếng than:
"Ngài, Tần Cửu Phượng, cho dù trở lại Đại Tần, cũng khó mà thoát tội."
Tần Cửu Phượng lúc này mới thu lại sắc mặt lạnh lẽo, khẽ nói:
"Tội lỗi gì, một mình ta gánh là được."
"Ngài gánh thế nào?" Lý Thế Chu xoay người đi vài bước, "Vì một nữ tử mà dâng hai mươi thành trì, ngài bảo Thái hậu nghĩ sao? Còn hàng vạn tướng sĩ đang cầm binh ngoài sa mạc, ngài bảo họ phải nhìn chuyện này thế nào?"
Tần Cửu Phượng im lặng.
"Đại Tần lập nữ vương được mấy năm? Ngoài có nước Sở hăm he, trong có hậu cung dòm ngó. Hành vi của ngài, chẳng khác nào trao cơ hội cho đám công quý sĩ tộc ra mặt làm loạn."
Lý Thế Chu trầm giọng nói, "Dù sau đó có thể bình ổn, thì cũng là đại loạn một phen. Nữ vương phá lệ mà lên ngôi, vốn đã là cái gai trong mắt kẻ khác. Dẫu nàng ngày đêm trị quốc, khổ tâm nuôi dân, thì bọn chúng vẫn không chịu thừa nhận."
Giết không xuể, trừ không hết — đó là tai họa ngầm lớn nhất của Đại Tần.
Lý Thế Chu xoay người, ánh mắt như đâm thẳng vào tâm can Tần Cửu Phượng:
"Ta biết ngài đối với đại vương là một lòng trung hậu, không có hai lòng. Nhưng ngài đã từng nghĩ tới Thái hậu chưa?"
"Nàng ấy..." Tần Cửu Phượng muốn nói lại thôi.
"Thân ở trong cung, lòng phải như giẫm trên băng mỏng. Ngài tay nắm binh quyền, lại gần gũi nữ vương, có biết có bao nhiêu ánh mắt đang dòm ngó ngài không?"
"... Ta tin nàng."
Ba chữ giản đơn, khiến Lý Thế Chu nhất thời nghẹn lời.
Tần Cửu Phượng nhíu mày:
"Nàng không tin ta, sao có thể giữ ta bên mình đến hôm nay?"
"Ngài là đại tướng quân của Đại Tần, nàng giữ ngài là vì quốc gia, vì đại vương. Nhưng từ xưa đến nay, quân là quân, thần là thần. Giữa hai bên, là ranh giới vạn trượng, không ai có thể vượt qua, ngài cũng không ngoại lệ."
Lời nói như đao, từng chữ từng câu đều như đâm vào ngực Tần Cửu Phượng. Nàng toàn thân chấn động, nắm chặt tay, hồi lâu không nói nên lời.
Năm xưa, cũng bởi ranh giới giữa quân thần ấy mà nàng để lỡ điều quý giá nhất, đành bất lực nhìn theo.
Một lúc sau, Tần Đường Cảnh quay lại, liền thấy tiểu hoàng thúc và nữ tướng mỗi người một chỗ, mặt nặng như chì, không ai nói với ai một lời.
"Gì thế, còn chưa cãi xong sao?"
Lý Thế Chu nhìn nàng:
"Đại vương đi đâu vậy? Trên áo toàn là bụi bặm." Nói rồi đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo nàng, giọng ôn nhu dạy bảo:
"Đại vương là quân vương một nước, dẫu có ra ngoài đi dạo cũng nên giữ lấy thể diện."
"Cô vương chỉ đi dạo một vòng thôi." Giọng nữ tướng nhẹ như gió thoảng. Ngoài tiểu hoàng thúc và mẫu hậu, trên đời này, chỉ có nữ tướng là đối xử thật lòng với nàng. Tần Đường Cảnh khẽ cười:
"Đa tạ nữ tướng."
Nàng khẽ vuốt lại tay áo, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Cửu Phượng.
"Tiểu hoàng thúc, sao người cứ ngồi im không nói lời nào thế?"
Tần Cửu Phượng nâng chén trà, liếc mắt nhìn Lý Thế Chu, thản nhiên buông một câu: "Có người ngồi đấy, chướng mắt."
Lý Thế Chu chẳng thèm để tâm, ngược lại ánh mắt mang theo ý cười, nhìn về phía Tần Đường Cảnh: "Đại vương, thần thật lòng hiếu kỳ. Chỉ vì hai mươi toà thành mà đổi lấy Trưởng Công chúa nước Sở, không biết nàng ta có tài đức gì, lại có thể khiến đại vương khuynh tâm như vậy?"
"Khuyên người vẫn nên bớt tò mò, Trưởng Công chúa so với người, ít nhất là thông minh hơn chút."
"Trưởng Công chúa danh tiếng hiền đức, thần cũng từng nghe qua một hai."
"Tục ngữ nói, trăm nghe không bằng một thấy." Tần Đường Cảnh ngồi xuống, chân mày cong cong, nở nụ cười mang vài phần tà khí, "Ngày mai nữ tướng theo chúng ta cùng rời thành, chẳng phải có thể tận mắt nhìn thấy rồi sao?"
Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, sương lạnh mùa thu tan đi không ít.
Đúng là ngày lành để lên đường.
Sứ giả Tần quốc khi đến thì lặng lẽ như bóng đêm, nhưng lúc rời đi lại rầm rộ như muốn báo cho thiên hạ đều hay.
Song, trong mắt dân chúng Sở quốc đó là một nỗi nhục lớn chưa từng có. Đường đường là Trưởng Công chúa tôn quý vô song, lại bị người Tần ép mang đi, khiến bao người phẫn nộ, mắng chửi Sở Vương nhu nhược vô năng, thóa mạ bá quan văn võ.
Thậm chí, dân chúng còn tụ tập từng đoàn, tới nha môn khóc lóc van cầu, chỉ vì muốn giữ lại vị công chúa luôn cần lao yêu dân.
Nhưng, tất cả đều vô ích.
Cuối con phố, ba người lặng lẽ đứng đó, mắt dõi về nha môn phía trước.
"Quả thực là trăm nghe không bằng một thấy, xem ra vị công chúa này quả thật rất được lòng dân." Lý Thế Chu trầm ngâm thở dài.
"Chiến bại... chính là vận mệnh phải chịu nhục." Tần Cửu Phượng lạnh lùng cất tiếng.
Nắm đấm cứng mới là đạo lý tồn tại trong loạn thế.
Thiên hạ chiến loạn bao năm, máu đổ đầu rơi đếm chẳng xuể, nàng đã sớm nhìn quen thói đời nóng lạnh, từ một Tần quốc bị chèn ép từng bước vươn lên tranh bá, mấy cảnh như thế, chẳng đủ khiến nàng động dung.
"Cơ Hoàng, Đại Tần ta có tư cách ngạo thị thiên hạ, nhưng đó là bài học đổi bằng máu. Đại Tần, không thể không ghi nhớ."
"Được, cô vương khắc ghi trong tâm." Tần Đường Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt có phần trầm trọng.
Nàng khẽ thở dài, lời mang chút thương xót: "Bách tính thật khổ."
"Đúng vậy, khổ nhất xưa nay, vẫn là dân đen."
"Nữ tướng, chẳng lẽ... chỉ có thống nhất thiên hạ, bách tính mới có thể yên cư lạc nghiệp?"
"Ừm, ít nhất khi không có chiến sự, dân mới khỏi phải sống trong thấp thỏm, tướng sĩ không cần lúc nào cũng phải lên chiến trường chịu chết. Vậy nên đại vương, người có muốn dân chúng sống như thế không?"
"Cô vương sao lại không muốn, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"Đại Tần tuy mạnh, nhưng thiên hạ... quá loạn."
Lý Thế Chu nhẹ mỉm cười: "Không sợ loạn, chỉ sợ thiên hạ không loạn."
"Lời này là sao?"
"Loạn, chúng ta mới có cơ hội hành động, đại vương nghĩ xem, có đúng không?"
"... Có lý." Tần Đường Cảnh trầm ngâm hồi lâu mới đáp. Dù tuổi mới mười bảy mà như đã ngộ ra đạo lý trong thiên hạ.
Lý Thế Chu cười càng thêm ôn hòa: "Vậy, hãy để Tống quốc... bắt đầu loạn đi."
Có nữ tướng dẫn lối, Tần Đường Cảnh như được khai tâm. Nàng chớp mắt vài cái, thần sắc đã hiểu thấu.
Tống Vương một khi chết, hoàng tử tuổi còn nhỏ, mấy vị vương gia lại tham vọng dâng tràn, bên ngoài còn bị chư quốc rình rập, Tống quốc tất rối loạn. Mà ngai vàng, cuối cùng ai ngồi lên, chỉ sợ là do thế cục định đoạt.
Tầm mắt thu về trước mắt, đối diện với cảnh tượng này, Tần Đường Cảnh cũng có suy nghĩ riêng.
Trong lòng lặng lẽ gọi tên hai tiếng: Sở Hoài Mân, Sở Hoài Mân...
Ngươi tâm mang bách tính thì sao? Một người mơ thay đổi trăm năm loạn thế, chẳng qua là nằm mộng giữa ban ngày.
Thiên hạ đã loạn, dân chúng đều khổ.
Đến khi thị vệ vào báo mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể lên đường hồi quốc, ba người mới quay về, khép lại hành trình nơi Sở quốc.
Mà không ai hay, sau góc phố khuất ánh dương, một thân ảnh bạch y lặng lẽ đứng đó.
Nơi ánh mặt trời chẳng chiếu tới, thần sắc vẫn lạnh nhạt như xưa, chỉ là khóe môi thoáng nhếch, phảng phất ý cười.
Không phải vì vui, mà là vì dân chúng đến cầu tình, trong khoảnh khắc ấy, nàng cố giấu đi nỗi lòng.
Không rõ đã đứng từ bao giờ, chỉ thấy Sở Hoài Mân mắt nhìn nha môn nơi dân tụ tập, cũng nhìn thấy những người nàng chẳng nên thấy. Sau lưng nàng là cổ thụ che trời, gió thu thổi qua, vài phiến lá vàng rơi trên vai, nàng cũng chẳng buồn phủi.
'Chú cháu' hai người kia võ công cao cường, Trần Hạo không dám nhúc nhích, chờ họ rời đi rồi mới dám thở phào, sắc mặt đầy kinh ngạc.
"Trưởng Công chúa, chuyện này..."
"Đến giờ rồi, đi thôi." Sở Hoài Mân chắp tay sau lưng, xoay người bước đi, từng bước vững vàng, như giẫm lên đất bằng.
Đúng theo thời điểm đã định, phượng giá của Trưởng Công chúa rời thành hợp với sứ đoàn Tần quốc.
Từ Tần đến Sở, đường xá ngàn dặm, thiên lý mịt mờ, nếu phi ngựa ngày đêm thì nửa tháng có thể tới, nhưng đoàn sứ chậm rãi hành trình, rốt cuộc đi mất một tháng.
Trong một tháng này, chuyện buồn cười không thiếu.
Tần Đường Cảnh không chịu nổi cô đơn, thường xuyên nửa đêm mò đến phượng giá công chúa, mặt dày dính lấy người ta là chuyện thường, không cẩn thận còn bị công chúa tâm tình không tốt kéo cổ áo quẳng ra ngoài xe ngựa cũng chẳng lạ.
Nhưng nàng không phải người dễ lùi bước, Sở Hoài Mân càng lạnh nhạt, nàng lại càng hăng hái dây vào, cứ như càng bị phớt lờ, nàng càng muốn chọc cho bằng được.
Thành thử, Sở Hoài Mân ngày càng cảnh giác.
Cảnh giác tới mức, hôm ấy vào buổi trưa, vừa phát hiện rèm xe bị vén, nàng lập tức ra tay trước, bắt chặt cổ tay kẻ kia, lạnh giọng hỏi: "Lại giở trò gì đây?"
"...." Tần Cửu Phượng trong lòng mắng một người nào đó không dưới mười lần.
Bên kia, có người nào đó hắt hơi một cái.
Sở Hoài Mân lúc này mới nhận ra người mình bắt không phải Tần Cơ Hoàng, buông tay ra thì nghe đối phương nói: "Là ta, Tần Cửu Phượng."
Sở Hoài Mân hơi sửng sốt, suốt quãng đường này, nàng hiếm khi gặp người Tần khác, song nay đã gần đến Tần Vương thành...
Nàng ra lệnh vén rèm xe, hai người một trong một ngoài, đối mắt nhìn nhau.
"Cửu vương gia có việc gì chăng?"
"Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là đến báo ngươi một tiếng—sắp đến nơi rồi."
"Đa tạ Cửu vương gia."
"Một nhà cả, khách sáo làm gì." Tần Cửu Phượng cười dày mặt nói.
Sở Hoài Mân khẽ cười, nét cười nhàn nhạt.
Tần Cửu Phượng hắng giọng một cái, lại nói tiếp: "Cơ Hoàng có từng nói với ngươi, khi đến Tần quốc, Thái hậu muốn gặp mặt không?"
Sở Hoài Mân lắc đầu: "Chưa từng nhắc tới."
"Con nha đầu ấy chắc lại mải chơi." Tần Cửu Phượng nhíu mày, nhưng bắt gặp ánh mắt của Sở Hoài Mân liền đổi giọng, cười tươi như hoa giải thích:
"Ngươi là Trưởng Công chúa nước Sở, thân phận tôn quý khác người, Cơ Hoàng sợ làm chậm trễ ngươi, đã sớm bàn bạc với Tần Vương và Thái hậu. Việc đại hôn của các ngươi tạm gác lại, trước tiên sẽ lấy thân phận công chúa mà an trí trong hoàng cung. Ý ngươi thế nào?"
Sở Hoài Mân gật đầu: "Làm phiền rồi."
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe." Tần Cửu Phượng nói xong thì đi tìm người.
Tìm đến Tần Đường Cảnh thì thấy nàng đang cùng Lý Thế Chu nghị luận quốc sự. Hai người bàn bạc khoan thai, trầm ổn như gió xuân, khiến Tần Cửu Phượng tức cũng không nổi, đành ngồi một bên nghe.
"Người xem, thiên hạ này chẳng khác gì một bàn cờ. Tần quốc ta ở giữa ván cờ, trên có Triệu, Ngụy, Yến; dưới lại là Sở, Tống, Tề." Lý Thế Chu vừa nói vừa vẽ sơ đồ chư quốc lên đất, "Sáu nước kia đều mạnh, chỉ cần hai nước liên minh, Tần quốc liền trở tay không kịp. Nhưng, chúng ta có thể chia rẽ từng nước, phá từng phần một."
Tần Đường Cảnh cau mày: "Sở với Tống đã liên minh, trận này Sở tuy bại, nhưng ta cũng chẳng thể làm gì Sở quốc."
"Không phải đã đoạt được một Trưởng Công chúa đó sao?" Lý Thế Chu cười cợt một tiếng.
"Đổi bằng hai mươi tòa thành đấy." Tần Cửu Phượng ở một bên xen lời.
"Ta thấy đáng giá."
"Cô vương cũng thấy như vậy."
Thấy bọn họ đã lệch khỏi đề tài chính, Tần Cửu Phượng mở miệng hỏi:
"Cơ Hoàng, con đã nghĩ xong sẽ sắp đặt Trưởng Công chúa thế nào chưa?"
"Trước cứ để nàng ở trong cung, ở dưới mắt ta, cô vương mới yên tâm."
"Không sợ bị người phát hiện thân phận sao?"
"Cô vương lại không phải làm chuyện gì khuất tất, sợ cái gì?"
"Đừng quên, con lấy thân phận Quận chúa của Tần quốc để nghênh thú Trưởng Công chúa nước Sở. Đợi đến khi người vào đất Tần, con..."
"Đã là vương hậu của Tần Cơ Hoàng ta, giấu đi là được rồi."
"Giấu ở đâu?"
"Hậu cung."
Tần Cửu Phượng: "..."
Lý Thế Chu: "..."
Từ xưa đế vương nào chẳng có chút sở thích riêng, đem mỹ nhân giấu trong hậu cung để tự mình thưởng thức, cũng chẳng có gì khó hiểu.