Cùng lúc ấy, Tống quốc đại loạn.
Từ ngày Tống Vương băng hà, ngôi vị bỏ trống, hoàng tử thì tuổi còn nhỏ, không người chống lưng, mấy vị vương gia thừa cơ phát động binh biến tranh đoạt quyền hành. Vì tranh đoạt vương vị, bọn họ chẳng ngại huynh đệ tương tàn, thậm chí ngay cả Tam hoàng tử không quyền không thế cũng chẳng tránh khỏi họa sát thân.
Nàng bị bắt giam, mang xiềng xích, nhốt vào lao tù, chỉ chờ đại cục định đoạt, khó tránh một kiếp.
...
"Ngày này... rốt cuộc cũng tới rồi." Giọng khàn khàn, trầm đục mà lạnh lẽo.
Trong địa lao tối om không thấy ánh trời, ba ngày ba đêm, Tống Dung chỉ co mình ngồi xếp bằng nơi góc tường lạnh lẽo.
Từ nay về sau, nàng không cha không mẹ không huynh đệ, cũng chẳng còn vướng bận chi.
Tia thân tình cuối cùng đã bị giẫm nát sạch sẽ ngay khi bước chân vào ngục thất.
Chỉ còn một chấp niệm hư vô không thực, gắng gượng giữ nàng không gục ngã.
Ba ngày chưa ăn uống, môi nàng khô nứt, gương mặt lấm lem bụi đất chẳng còn nhìn ra sắc da, áo tù rách bươm. Thế nhưng dù thân lâm lao ngục, mày nàng vẫn ung dung giãn nhẹ, chẳng sợ chẳng hoang mang, bên môi còn vương một tia cười như có như không, hòa cùng u ám trong lao ngục, càng khiến người rợn gáy.
Bên ngoài gió tanh mưa máu, tranh quyền đoạt lợi, còn trong lao, chỉ có ánh nến leo lét và tĩnh mịch chết chóc. Thời gian kéo dài như vô tận, cũng khiến lòng người lắng dịu đôi phần.
Bỗng đâu, từng bước chân nặng nề truyền đến.
Tống Dung mở mắt, nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng.
"Tam hoàng tử, mạt tướng đến chậm, xin thứ tội!" Người nọ quỳ rạp xuống đất.
"Ngươi đến là tốt rồi."
"Tam hoàng tử, xin hãy chấn chỉnh đại cục!" Hàn quang loáng lên, khóa sắt bị chẻ đôi.
Tống Dung chậm rãi đứng dậy, quanh thân chẳng che nổi khí chất cao quý trời sinh, nàng phủi nhẹ tay áo: "Đi thôi, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi."
Hai ngày sau, phong trần mỏi mệt vượt đường xa, cuối cùng cũng tới được vương thành Tần quốc.
Khi phượng giá Trưởng Công chúa đến nơi, bá tánh trong thành chen chúc như trẩy hội, chật kín cả hai con đường Chu Tước và Huyền Vũ. Người người kéo tới không chỉ để nghênh đón Cửu vương gia hồi cung, mà còn mong được tận mắt nhìn thấy Trưởng Công chúa bị đoạt từ Sở quốc—nghe đồn, chỉ cần liếc mắt một lần liền khiến người thần hồn điên đảo.
Tiếc rằng phượng giá được hộ vệ vây chặt, không một ai có cơ hội nhìn rõ.
Song, điều ấy cũng không ngăn cản họ dâng lên niềm kiêu hãnh. Cái mà Sở quốc coi là sỉ nhục, thì trong mắt dân Tần lại là chiến quả huy hoàng, là vinh quang của cả nước từ trên xuống dưới.
Người Tần vui mừng, người Sở đau khổ, suýt chút khiến Mông Quỳnh tức chết.
Tần quốc trọng võ, dân phong cường liệt, điểm này vốn đã tương đồng với Sở quốc.
Nhưng càng đến gần Tần vương thành, dân phong lại càng phóng khoáng—nữ tử ra đường không còn bị coi là thất lễ, quan viên đến đón phượng giá cũng có cả nam lẫn nữ.
Luật pháp Tần quốc vừa nghiêm minh vừa khoan dung, không phân biệt sang hèn. Dù làm quan hay buôn bán, đều được đối đãi công bằng, điều ấy bắt nguồn từ cuộc cải cách năm xưa, khiến nữ tử Tần quốc được kính trọng và đề cao.
Sở Hoài Mân vốn lớn lên nơi đất Sở, đã thấy nhiều điều lạ dọc đường, ban đầu còn giữ khoảng cách, nhưng về sau không khỏi thầm thừa nhận: Tần quốc, đích thực cường đại.
"Trưởng Công chúa, người xem bên kia."
Trước khi nhập cung, luôn có người âm thầm theo dõi. Khi đi ngang một nơi, Trần Hạo len lén ghé sát, hạ giọng thì thầm: "Thư phòng."
Chẳng phí công tìm, vừa đến đã gặp nơi cần đến.
Nhưng muốn vào, chẳng dễ.
Từ lúc đặt chân lên mảnh đất xa lạ này, Sở Hoài Mân đã kín đáo quan sát mọi thứ, dĩ nhiên cũng sớm thấy được 'Thư Ngọc điện' nơi kia đang được trọng binh canh giữ.
Trần Hạo nhỏ giọng: "Canh phòng nghiêm ngặt, người của ta không cách nào xâm nhập, trừ khi có chiếu triệu của Tần Vương, hoặc đặc xá."
Lúc này, một nữ quan trẻ tuổi dắt thuộc hạ đi ngang, không tiện nhiều lời, Sở Hoài Mân chỉ nhàn nhạt bảo: "Không vội, ngày dài tháng rộng."
Vừa dứt lời, một người có dáng vẻ lão bộc từ bên trái bước tới, phía sau còn có vài thị vệ trẻ tuổi đi theo. Trong Tần Vương cung, thân phận hẳn không tầm thường.
Quả nhiên, người ấy hành lễ rồi nói: "Lão nô họ Ngô, là Tổng quản trong cung. Dám hỏi người trước mặt chính là Trưởng Công chúa?"
Sở Hoài Mân đáp nhẹ: "Là ta."
Ngô tổng quản liếc vài lần, thấy nàng che khăn không rõ dung mạo, liền cười niềm nở: "Vậy là đúng rồi. Đại vương vừa sai người thu dọn xong 'Hàn Thanh cung', từ nay sẽ là chỗ ở của công chúa. Nếu thiếu gì, chỉ cần phân phó, lão nô lập tức thu xếp chu toàn."
"Đa tạ Ngô tổng quản." Sở Hoài Mân vốn sinh trưởng trong cung, nào lạ gì cung quy lễ tiết, liếc mắt ra hiệu cho Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức nở nụ cười, nhân lúc không ai chú ý, móc ra một nắm ngân lượng giấu trong tay áo, kín đáo dâng lên: "Ngô tổng quản, chúng ta mới đến, về sau xin nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn."
"Được được." Ngô tổng quản khẽ lắc tay áo, giấu bạc cho kỹ, rồi khoan khoái hành lễ: "Trưởng Công chúa, mời theo lão nô."
Sở Hoài Mân khẽ gật đầu, chậm rãi bước theo đến 'Hàn Thanh cung'.
Ở đâu thì ngân lượng vẫn là đạo lý thông hành.
Chỉ có điều, cái tên nơi ở này nghe không ổn lắm—'Hàn Thanh', chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung?
Sau một tháng gió sương dãi dầu, Tần Đường Cảnh mới vừa nhập cung đã chẳng còn tâm trí xử lý việc khác, chọn đại một chỗ vắng người đặt chỗ ở cho Sở Hoài Mân, đúng thật là muốn giấu kỹ nàng ở nơi thanh vắng không ai lui tới. Phân phó xong xuôi, bản thân thì vội đi tắm rửa thay y phục.
Sau khi trút hết bụi đường, vừa mới bước khỏi bồn tắm, thị nữ thân cận A Di liền hốt hoảng chạy vào bẩm báo:
"Đại vương, Thái hậu truyền gặp!"
"Ồ, cô vương biết rồi."
"Còn nữa... các đại thần cũng đến đông đủ."
"Nhanh vậy sao." Tần Đường Cảnh khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc thoáng trầm: "Bọn họ không chọc giận Thái hậu đấy chứ?"
"Hồi bẩm Đại vương, Thái hậu... Thái hậu vừa mắng cho chư vị đại nhân một trận nên thân!"
"Chửi hay lắm."
Một đám lắm lời cổ hủ, nên dạy dỗ từ sớm mới phải.
Chuyện nên đến rốt cuộc vẫn đến, Tần Đường Cảnh không hề vội vàng, thong thả thắt đai lưng, xỏ giày vài lượt cho chắc, thuận tay vuốt vuốt vạt long bào. Đến khi sắp bước ra cửa, cảm thấy bụng đói cồn cào liền với lấy miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng, vừa nhai vừa đi đến Đường An điện – nơi ngày thường nàng xét duyệt triều chính.
Khi tới nơi, ngoài điện đã tụ tập một đám người đang xì xào bàn tán. Cửa điện mở rộng hai bên, hiển nhiên là đang chờ nàng đến.
"Một lời khó nói hết! Biết vậy khi xưa đã nên ngăn cản Đại vương rồi. Bây giờ thì hay rồi đấy, không những không đòi lại được bồi thường, lại còn mất trắng hai mươi tòa thành! Thật sự khiến người đời chê cười đến rụng răng!"
"Phải đấy, đúng là vô pháp vô thiên! Vì một nữ tử mà Đại vương chấp nhận cắt nhường hai mươi thành trì!"
"Đại vương còn nhỏ tuổi, dễ xúc động, nhưng Cửu vương gia sao lại không khuyên nhủ? Sao lại để mặc Đại vương làm theo ý mình?"
"Chuyện này Cửu vương gia cũng khó thoát can hệ!"
"Cửu vương gia nắm binh quyền trong tay, ai dám làm gì nàng? Dẫu có làm sai, Thái hậu hẳn cũng sẽ bao che."
"Thái hậu sao lại hồ đồ đến mức ấy?"
"Sao lại không? Chẳng phải đã không chỉ một lần như thế rồi sao?"
"Được rồi được rồi, bớt cãi nhau đi! Đại vương ắt có tính toán riêng, chuyện đã rồi, các ngươi nói thêm cũng đâu ích gì? Lo lắng thái quá làm gì?"
"Lý đại phu, lời này của ngươi khiến người ta khó nghe. Chớ tưởng có con gái làm nữ tướng Đại Tần là có thể muốn nói gì thì nói! Tương lai Đại Tần nếu không dựa vào chúng ta, lẽ nào lại trông chờ vào ngươi? Hay dân chúng phải lo thay?"
Lý đại phu sốt ruột kéo tay áo hắn, song chưa kịp cản, người kia đã hùng hổ nói lớn:
"Có đâu vua chúa lại u mê như vậy! Hai mươi tòa thành có phải là vật trên trời rơi xuống đâu? Đó là máu xương của binh lính chúng ta đổ xuống đánh chiếm mà được! Chư vị đều thấy tận mắt rồi còn gì, nữ tử từ xưa nào có chỗ chen chân trên vũ đài!"
Lời vừa thốt, cả sân im phăng phắc.
Ngầm bàn sau lưng còn tạm tha, nhưng giờ lại cả gan nói thẳng giữa triều, quả thật là ngán sống!
Nắng giữa trưa gay gắt, thế mà từng người lại thấy lạnh sống lưng, như có luồng hàn khí từ trong điện toát ra, hoặc từ ngoài trời cuộn tới. Theo sau là một tiếng cười không lạnh không ấm, trầm thấp như gió rít bên tai khiến người nghe không rét mà run:
"Chư vị đại nhân nghị luận điều chi mà sôi nổi đến vậy? Không ngại nói cho Cô vương hay, để Cô cũng được vui lây một chút?"
Nghe vậy, ai nấy đều thất sắc, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
"Tham kiến Đại vương!"
"Ừm, miễn lễ."
"Tạ Đại vương."
Trông sắc mặt nữ quân không đổi, mọi người mới nhẹ nhõm được phần nào.
Tần Đường Cảnh thong thả bước tới, Hàn đại phu sắc mặt cứng đờ, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ thái dương, trong lòng bất an vô cùng. Thấy nàng lướt qua tưởng như bỏ qua, ai ngờ vừa thở phào, cổ áo đã bị nàng túm lấy, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.
"Nói."
"Hạ... hạ thần nói gì?" Hàn đại phu nghiến răng, nào còn bộ dạng chính khí lẫm liệt lúc trước?
Tần Đường Cảnh tiến sát lại gần: "Cô vương hiện giờ, có giống ác quỷ giết người không chớp mắt không?"
"Không... không giống."
"Cô cũng thấy không giống." Tần Đường Cảnh cúi nhìn đám văn thần phủ phục dưới đất, mỉm cười ôn hòa: "Hàn đại phu hình như đã quên rồi. Có ai nhớ giúp ông ấy không? Nhắc một chút đi."
Không ai dám hó hé.
Đợi một hồi, Tần Đường Cảnh nở nụ cười nhàn nhạt, buông áo Hàn đại phu, tiện tay lau sạch lên người hắn, thản nhiên nhắc nhở: "Hàn đại phu, Cô biết ngươi mồm to, ăn cũng khỏe. Nhưng họa, cũng từ miệng mà ra, hiểu chưa?"
Nói dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo đi thẳng, lướt qua một đám đại thần run rẩy như chim sợ cành cong, bước vào Đường An điện.
Chư vị văn võ đại thần, người nào người nấy cúi đầu không dám nói thêm lời nào, chỉ sợ tai họa rơi trúng mình...
Chỉ có Lý đại phu lặng lẽ lùi bước.
Đường An điện, chia làm nội điện và ngoại điện. Ngoại điện xử lý chính vụ, nằm gần cửa, thế nên bên ngoài nói gì đều lọt hết vào tai.
Vừa bước qua bậc cửa, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trong điện. Bao ngày xa cách, nỗi nhớ càng dâng, chỉ là gần đây nhiều việc xảy ra khiến Thái hậu trông có phần tiêu điều.
Tần Đường Cảnh thu lại vẻ mặt, bước lên cung kính cúi người hành lễ:
"Nhi thần bái kiến mẫu hậu."
"Ừ." Thái hậu khẽ đáp, quay người lại phất tay, "Lại đây."
Tần Đường Cảnh không dám trái lời, ngoan ngoãn bước tới gần, nhẹ giọng thưa: "Mẫu hậu, nhi thần đã về."
Vệ Tự không đáp, đưa tay vuốt nhẹ má nàng, ngưng chốc lát rồi lui một bước, khí thế tự nhiên tỏa ra khiến người không dám trái:
"Quỳ xuống."
Tần Đường Cảnh thuận theo quỳ gối, không biện bạch, chỉ nói: "Mẫu hậu, nhi thần rất nhớ người."
Vệ Tự không lay động, lại lui thêm nửa bước: "Có biết sai chưa?"
"Nhi thần... nhi thần không biết."
Rõ ràng hiểu, vậy mà nàng vẫn ngẩng cao đầu không chịu cúi. Thường ngày chẳng dám trái lời mẫu hậu, nhưng đây là quyết định của một quân vương, tuyệt không nên bị ai can thiệp.
Hai người lặng lẽ giằng co một lúc lâu, Vệ Tự nhìn ra cửa điện, lập tức có vài cái đầu thụt trở vào trong.
Bà hỏi: "Ai gia chỉ hỏi một câu, con thấy chuyện này có đáng không?"
"Đáng."
"Vậy nếu nàng không vì con mà dốc sức, con sẽ giết nàng sao?"
"Sẽ." Không chút do dự.
"Được, nhớ kỹ lời con nói." Vệ Tự lại hỏi, "Vậy có biết sai không?"
"Nhi thần không biết sai ở đâu." Một hồi lâu mới lên tiếng, nhưng vẫn không thay đổi đáp án. Có gì sai?
Vệ Tự tức đến phát run.
"Đến nước này mà con còn không thấy sai! Ai gia dạy con bao năm, đều như gió thoảng bên tai sao? Con lấy mấy năm tâm huyết của Đại Tần để đổi lấy ai? Một nước Sở không còn Sở Hoài Mân?"
"Hay con chỉ xem đây là trò đùa của Tần Vương?"
"Con đã từng nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa? Nhất là những tướng sĩ ngoài biên cương đổ máu vì giang sơn này! Con có xứng với họ không? Với những bộ xương trắng nằm lại chiến trường? Tần Cơ Hoàng, con có xứng với tiên vương không?!"
Vệ Tự đột nhiên quát lớn, Tần Đường Cảnh cứng người, cắn răng chịu đựng khí thế từ mẫu thân ép tới.
"Lại hỏi một lần nữa, biết sai chưa?"
"Nhi thần..."
Vệ Tự vung tay, lấy ra một quân côn.
Tần Đường Cảnh hồn vía bay mất, vén áo bỏ chạy, vừa chạy vừa xin tha: "Mẫu hậu, nhi thần biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi!"
"Quân phạm tội cũng như dân, không đánh, sao đủ trấn an lòng người?"
Ánh mắt Vệ Tự thoáng lướt, thấy hai bóng dáng quen thuộc đang rón rén nép mình, song giả vờ không hay, tay cầm quân côn đi về phía nữ nhi.
"Tiểu hoàng thúc!"
"Dừng tay!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Vệ Tự dừng bước.
"Việc này không liên quan đến Đại vương, sao người lại muốn trách phạt nàng?" Tần Cửu Phượng vội vàng bước tới, chắn trước mặt Tần Đường Cảnh.
Tần Đường Cảnh níu lấy áo nàng: "Tiểu hoàng thúc, đừng thay Cô vương chịu tội!"
"Thái hậu, thần cho rằng chuyện này..." Lý Thế Chu chắp tay định thưa, nhưng bị Vệ Tự cắt ngang: "Nữ tướng không cần xin cho ai."
"Cửu vương gia đến đúng lúc lắm, chuyện này ngươi cũng không thoát tội." Vệ Tự nhíu mày liếc y một cái, đoạn phất tay áo quay người, không thèm liếc lại.
"Người đâu, kéo Tần Cửu Phượng ra ngoài, trước mặt văn võ bá quan, đánh ba mươi quân côn, răn đe kẻ khác!"
"Mẫu hậu..."
"Vào nội điện mà quỳ, không có lệnh của Ai gia, không được đứng lên!"