Vài ngày sau, Thái Thượng cung.
Trước điện, có người quỳ trên bồ đoàn, lại ngẩng đầu kiên định thưa:
"Thưa mẫu hậu, nhi thần lĩnh binh xuất chinh chuyến này, nhất định sẽ đánh bại nước Triệu, làm rạng danh uy thế Đại Tần ta!"
"Được." Vệ Tự dìu nàng đứng dậy, "Đại Tần có quân vương như con, mẫu hậu vô cùng an ủi. Phụ vương con trên trời có linh thiêng, ắt cũng sẽ phù hộ con khải hoàn trở về."
Tần Đường Cảnh nắm lấy tay bà: "Nhi thần ngày mai lên đường, ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm. Mẫu hậu phải bảo trọng long thể."
"Yên tâm, mẫu hậu không sao."
"Ngược lại là con, từ nhỏ theo tiểu hoàng thúc học võ, tuy có chút bản lĩnh, nhưng chiến trường là nơi gươm đao loạn lạc, tuyệt đối không được lơ là. Gặp việc không thể tự giải quyết, hãy hỏi nữ tướng."
"Nhi thần đã rõ." Tần Đường Cảnh mỉm cười đáp lời.
"Con đó, đã lớn rồi, có chủ kiến riêng, mẫu hậu không ngăn được nữa." Vệ Tự nghiêng người ngồi xuống một bên, ánh mắt nhu hòa nhìn nữ nhi tự tay bà nuôi lớn.
Tần Đường Cảnh nép vào lòng mẹ, giọng mềm lại, mang chút làm nũng: "Dù nhi thần có lớn đến đâu, cũng là hài tử của mẫu hậu. Mẫu hậu nói gì thì là như vậy, mẫu hậu nói một, nhi thần tuyệt không dám nói hai."
"Tiểu quỷ ranh." Vệ Tự nghe vậy liền đưa tay chọc nhẹ trán nàng, "Theo tiểu hoàng thúc, ngoài võ công ra, còn học được những gì nữa?"
"Học được rất nhiều, binh pháp, kiếm pháp, thư pháp, cả cầm kỳ thư họa, đều là tiểu hoàng thúc dạy."
"Nàng đối với con đúng là không tệ." Trong mắt Vệ Tự ánh lên chút gợn sáng.
Tần Đường Cảnh cười: "Dĩ nhiên rồi, người là tiểu hoàng thúc của nhi thần mà."
"Tiểu hoàng thúc?" Vệ Tự khẽ lặp lại, khóe môi nhếch lên, cười nhẹ, "Tiểu hoàng thúc con vốn là nữ nhi, nói cho đúng, con nên gọi là cô mẫu mới phải."
Tần Đường Cảnh lắc đầu: "Từ nhỏ cô vương đã quen miệng gọi vậy rồi, không đổi được nữa."
"Thôi thì tùy con vậy." Từ sau khi Tần Cửu Phượng khôi phục thân phận nữ nhi, trong đám hậu bối nhà họ Tần đều gọi nàng như thế, cũng đã hơn mười năm rồi.
"Mẫu hậu, người... người lại cãi nhau với tiểu hoàng thúc sao?" Tần Đường Cảnh ngẩng đầu, lén quan sát sắc mặt mẫu thân.
Quả nhiên, sắc mặt Vệ Tự trầm xuống: "Ai nói với con?"
"Không ai cả." Tần Đường Cảnh vội vàng lắc đầu, do dự giải thích, "Hôm qua nhi thần ra cung tìm tiểu hoàng thúc, vừa nhắc đến mẫu hậu, người liền đuổi nhi thần đi, cho nên..."
"Không có."
Thấy mẫu hậu phủ nhận dứt khoát, Tần Đường Cảnh không dám hỏi thêm, chỉ dám khẽ giọng: "Mẫu hậu, người với tiểu hoàng thúc..."
"Chỉ dụ đã phê xong chưa?" Vệ Tự cắt ngang.
"Vẫn chưa."
"Vậy còn không mau đi?"
"Mẫu hậu, ngày mai nhi thần lên đường rồi..."
"Làm quân vương, không thể một ngày lười nhác." Vệ Tự nghiêm giọng, "Đi đi."
Sáng sớm hôm sau.
Cuối thu, ánh bình minh xua đi gió lạnh đêm dài.
Hôm nay, từ thành Vương đô nước Tần, hai đoàn người cùng lúc xuất phát. Một là quân viễn chinh oai phong lẫm liệt do Tần Vương dẫn đầu, đoàn còn lại chính là lễ rước dâu ngàn dặm của Tống Vương, nghênh cưới "nữ nhi của Kỳ vương".
Cách đó không xa, Tống Dung ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt chăm chăm nhìn sang phía bọn họ.
Trong mắt nàng là không cam lòng, là oán giận, là giằng xé – phủ một tầng u tối nặng nề.
Tần Đường Cảnh đã khoác lên chiến giáp, tay áo dài tung bay trong gió, khí thế hiên ngang hào sảng. Sau lưng nàng là đội quân dài dằng dặc, bên cạnh là Trưởng công chúa nước Sở – cũng chính là biểu muội nàng.
"Kẻ thù đường hẹp gặp nhau." Tần Đường Cảnh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ghé ngựa sát lại Sở Hoài Mân, bực bội nói: "Đừng nhúc nhích, giúp ta che chắn chút."
"Che cái gì?"
"Tống Dung."
"Chuyện tình cảm do ngươi gây ra, chẳng liên quan gì đến ta." Sở Hoài Mân liếc nhìn Tống Dung, dứt khoát thúc ngựa rời đi.
"..."
"Cơ Hoàng!" Lúc này Tần Cửu Phượng xuất hiện dưới cổng thành.
Tần Đường Cảnh thấy nàng, mừng rỡ liền thúc ngựa phóng tới:
"Tiểu hoàng thúc, người sao lại tới? Mẫu hậu nói người không đến."
"Ai nói ta không đến? Con đi xa, tiểu hoàng thúc sao có thể không đến tiễn?" Tần Cửu Phượng thở hổn hển, ngẩng đầu cười, đưa tay ném một vật qua, "Cho con."
Tần Đường Cảnh nhảy xuống ngựa, đón lấy, vừa ngửi mùi đã biết: "Vịt quay!"
"Ta cố tình dậy từ sớm đi mua đấy, mang theo mà ăn dọc đường."
"Tiểu hoàng thúc vẫn là người thương con nhất!"
Tần Cửu Phượng mỉm cười, sau khi bước xuống xe ngựa, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Chuyến đi này hiểm nguy, con phải cẩn thận mọi điều. Cơ Hoàng, ta chờ con khải hoàn."
Tần Đường Cảnh gật đầu: "Đợi con khải hoàn." Nàng nâng cao tay, nụ cười rực rỡ: "Chúng ta lại cùng ăn vịt quay!"
"Được." Tần Cửu Phượng cũng bật cười, bỗng bên cạnh có người xen vào:
"Cửu vương gia, người đợi đại vương khải hoàn, còn đợi ta không?"
Dưới ánh dương, Lý Thế Chu đứng một bên, mỉm cười nhìn hai người.
"Cút." Tần Cửu Phượng không khách khí chút nào, "Ai rảnh đợi ngươi. Lý Thế Chu, ngươi liệu hồn mà mau quay lại cho bản vương."
"Đại vương người nghe thử xem, đây mà là lời người nói ra sao?"
Bên này quân thần ly biệt, bên kia tình hình cũng chẳng khả quan gì.
Tần Minh Nguyệt tiễn muội muội lên kiệu hoa, huynh muội ôm nhau khóc đến đau lòng. Dặn dò trân trọng đôi ba câu, nhìn muội muội vào kiệu, hắn khóc đến mắt sưng đỏ, lệ rơi như mưa.
Sinh ra trong Tần gia, đại nghĩa quốc gia luôn được đặt lên đầu. Vì giang sơn xã tắc, dù phải trả giá thế nào cũng không thể phản kháng, càng không có quyền lựa chọn.
"Tống Vương, ngoại thần xin người... chăm sóc thật tốt cho A Tố." Tần Minh Nguyệt lau nước mắt, hướng về phía Tống Dung cúi ba cái.
"Ừ." Tống Dung hờ hững đáp, "Quả nhân sẽ chăm sóc thật tốt."
"Ngoại thần đa tạ Tống Vương."
Mặt trời mọc nơi phương đông, ánh vàng rạng rỡ.
Hai người đứng đối diện, từ phút đầu tương phùng như cố tri, đến cuối cùng lại im lặng không lời.
"A Dung."
"Thật xin lỗi, quả nhân đến đây, lại để ngươi xem một màn trò hề." Tống Dung cười khổ, giọng mang theo tự giễu.
"Sự đã rồi, ngươi có chấp mê cũng vô ích." Dẫu sao vẫn là huyết thống nửa dòng, Sở Hoài Mân chẳng thể vô tình làm ngơ.
"Rồi buông tay cho các ngươi viên mãn?" Tống Dung nghe mà như châm chọc, giận quá hóa cười, "Dù chấp niệm vô dụng, dù chân tình đổi chẳng được chân tình, quả nhân cũng tuyệt đối không từ bỏ, bởi vì, với quả nhân—không có đạo lý ấy!"
"Ngươi là quân chủ nước Tống, trên vai gánh lấy lê dân bách tính, ngươi bằng lòng vì một người, mà từ bỏ muôn dân?"
"Thì sao?"
"Hoang đường!"
"Quả nhân là hoang đường, nàng Tần Cơ Hoàng chẳng lẽ không hoang đường? Ngươi Sở Hoài Mân chẳng lẽ là chính đạo?"
Tống Dung nói xong, thấy gương mặt Sở Hoài Mân hiện vẻ giận dữ, có phần chột dạ nhưng vẫn không chịu yếu thế, nghĩ đến chuyện khác, cơn giận lại bốc lên, lập tức chất vấn:
"Ngươi nói thật cho quả nhân, có phải sớm đã biết thân phận thật của Tần Cơ Hoàng?"
Sở Hoài Mân lạnh nhạt đáp: "Không biết."
"Ngươi không biết?" Tống Dung trợn mắt, "Quả nhân không tin."
"Ngươi tin hay không, không liên quan đến ta."
Tống Dung nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng hạ giọng:
"Ngươi và nàng Tần Cơ Hoàng cùng nhau chinh phạt nước Triệu, ngươi không sợ bị hoàng huynh của ngươi trách phạt? Ngươi không thấy có lỗi với nước Sở?"
"Không thẹn với lòng."
"Tốt, thật là một câu không thẹn với lòng. Quả nhân sẽ chờ xem, ngươi rốt cuộc không thẹn với lòng ra sao!" Trong lòng Tống Dung đầy ấm ức, biết rõ là không thể, lại vẫn cố chấp trút giận lên người Sở Hoài Mân.
Sở Hoài Mân không đáp, trong lòng mang lo âu. Nhìn thấy Tống Dung bày ra dáng vẻ quân vương cách xa người khác, nàng cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, Tống Dung ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cười: "Dù sao cũng phải cảm ơn Tần Cơ Hoàng, nếu không có nàng, quả nhân sao có thể ngồi lên ngôi vị này."
Sở Hoài Mân thở dài, giọng nhẹ hơn: "Ngươi đã biết là không dễ có được, thì nên trân trọng."
"Không cần ngươi dạy, Trưởng Công chúa vẫn nên tự lo thân mình thì hơn." Tống Dung lập tức thay đổi sắc mặt, "Nước Tần, đâu dễ ở."
Không khí thoắt trở nên căng thẳng, Sở Hoài Mân không muốn nhiều lời, chỉ nhẹ giọng:
"Chúc Tống Vương thượng lộ bình an."
"Có lẽ, chúng ta còn gặp lại." Phía sau, tiếng Tống Dung vang lên. Sở Hoài Mân không quay đầu, chỉ bước thẳng đến đội ngũ phía trước.
Cuộc chia ly lần này, đến lời từ biệt cũng chẳng yên vui.
Khoảnh cách một khi đã gieo, rất khó xóa nhòa, song cũng đành bất lực. Bánh xe vận mệnh thúc đẩy quay cuồng, thân không do mình. Lần gặp sau, e là đã đổi thay toàn cảnh.
Mấy ngày trước, quận chúa phủ Kỳ vương – Tần Minh Tố – được sắc phong làm công chúa, mang theo sính lễ dặm dài, gả xa sang nước Tống làm hậu.
Ngoài ra, hai mươi tòa thành mà Tống Vương hứa gả, cũng đã giao đủ.
Giờ lành đã đến, hai đội nhân mã rời thành, trật tự rõ ràng chia ra hai hướng, một hướng về phía đông, một hướng về phía tây, một người đi trong nắng sớm, một người lặn dưới hoàng hôn.
"Đại vương, Tống Dung không quyền không thế mà có thể bình loạn đăng cơ, phần nhẫn nhịn cùng can đảm kia, chỉ sợ lại là một con hổ dữ ăn người." Tống Dung vừa rời đi, Lý Thế Chu đã nhận định.
"Thả hổ về rừng. Lúc này Tống Dung chưa đi xa, có nên bắt nàng trở lại?" Tần Đường Cảnh cũng thấy Tống Vương kia sâu không lường được.
"Không thể."
"Nữ tướng cũng màng lễ nghĩa sao?"
"Cũng có phần. Dẫu sao đó cũng là một quốc quân, đại vương chớ vì nhỏ mất lớn." Lý Thế Chu lắc đầu.
"Thôi vậy. Nàng là hổ ăn người, cô vương chính là kẻ ăn hổ!"
Tần Đường Cảnh vốn chẳng để tâm đến lễ giáo hay người ngoài nói gì, chỉ vì mẫu hậu thường nhắc nhở: nàng sẽ lưu danh sử sách, là kẻ phi thường, cần nói năng cẩn trọng. Nếu công khai giết Tống Dung, ắt Tống quốc đại loạn, Tần quốc cũng sẽ liên lụy, trở thành cớ cho các nước khác liên minh thảo phạt.
Vì nhỏ mất lớn, chẳng đáng chút nào.
Chiến tranh không phải trò đùa, mà là một trường sinh tử vô thường!
Đại quân nước Tần hùng dũng xuất chinh, ban đầu Sở Hoài Mân cưỡi ngựa đồng hành, nhưng vì Tần Đường Cảnh rảnh là lại tìm nàng trò chuyện, làm tai nàng mỗi ngày bị "tra tấn", rốt cuộc dọn luôn vào xe ngựa, cắt đứt miệng người kia. Có lúc, nàng cũng chẳng đáp lại, chỉ cùng Lý Thế Chu bàn bạc chuyện chiến sự nước Triệu.
Bị bơ riết, Tần Đường Cảnh cũng chẳng giận, tự mình tìm nữ tướng trò chuyện.
Đường đến biên giới xa xôi, sau nhiều ngày lên đường, rốt cuộc cũng dừng nghỉ giữa hành trình.
Giữa trưa, ánh dương rực rỡ.
Bên bờ sông, đá xanh rải rác, hai người ngồi sóng vai.
Ban đầu mỗi người một phía, nhưng Tần Đường Cảnh thấy Sở Hoài Mân ngồi một mình có vẻ cô đơn, liền chen lại ngồi sát bên.
"Muốn ăn không?" Tần Đường Cảnh đưa cho nàng một chiếc đùi vịt.
"Không cần."
"Nàng không đói à?"
"Không đói."
"Nàng nói dối." Tần Đường Cảnh tai rất thính, nghe được tiếng bụng nàng kêu khe khẽ, bật cười khúc khích, "Cả ngày chưa ăn, còn nói không đói, lừa ai chứ."
Sở Hoài Mân liếc nàng một cái.
"Nàng đừng khách sáo với ta." Tần Đường Cảnh không nói thêm, nhét luôn đùi vịt vào tay nàng, "Ngon lắm đấy, nếm thử đi. Người khác ta còn chưa cho đâu."
Sở Hoài Mân cúi đầu liếc nhìn, không ngờ đúng lúc ấy có thị vệ vội vã chạy đến hành lễ:
"Đại vương, bên kia có tin!"
"Ồ? Tin gì?"
"Hồi đại vương, Triệu Vương thân chinh, hạ chiến thư, dẫn năm vạn binh mã cấp tốc hành quân, hẹn đại vương quyết chiến tại Phong Cốc thành!" Thị vệ hai tay dâng lên một tờ chiến thư màu vàng tươi.
"Đến nhanh thật." Tần Đường Cảnh nhướng mày, không vội nhận, mà cúi xuống rửa tay bên bờ sông.
Sau đó mới tiếp lấy, xem qua một lượt rồi vứt sang Sở Hoài Mân.
"Nàng xem đi, thật là ngạo mạn. Không diệt nước Triệu, trời khó dung tha!"
Chiến thư, chỉ là một cách khiêu khích mà thôi.
"Hắn đang muốn chọc giận ngươi." Sở Hoài Mân tay cầm đùi vịt, tay kia cầm chiến thư, chẳng chút suy nghĩ, "Đừng để mất lý trí."
"Cô vương đâu có ngốc." Tần Đường Cảnh thừa hiểu trò mèo của Triệu vương, thô bạo cướp lại đùi vịt từ tay Sở Hoài Mân, chuyển tức giận thành khẩu vị, há mồm cắn một miếng.
Sở Hoài Mân không biểu cảm gì, chỉ nhìn nàng nhai rào rạo, bụng mình lại reo vang.
Nàng vừa quay đi, liền thấy trước mặt đưa tới nửa chiếc đùi vịt.
"Cho nàng, chia một nửa."
"Ngươi ăn đi." Sở Hoài Mân quay mặt.
"Không ăn?" Tần Đường Cảnh dí sát lại, "Vậy ta đút cho nàng."
"Không dám làm phiền." Sở Hoài Mân nhíu mày, nhẫn nhịn rồi cũng vươn tay nhận lấy, trong ánh mắt dõi theo không chớp của Tần Đường Cảnh, từng chút từng chút cắn ăn.
"Nàng có sợ không?" Dưới ánh dương rực rỡ, Tần Đường Cảnh chợt hỏi.
"Hửm?" Sở Hoài Mân ngẩng đầu.
"Chiến tranh." Hai chữ thốt ra, Tần Đường Cảnh híp mắt lại, ánh mắt như hiện lên khung cảnh đẫm máu—máu chảy thành sông, xác phơi đầy đất—đó là chiến trường giết người không chớp mắt.
Sở Hoài Mân nghe xong, khẽ rũ hàng mi.
Sinh ra trong thâm cung như lao ngục, tranh đấu ám sát sống chết từng bước, nhiều khi vì tồn vong, nàng cũng từng đích thân tính kế hại người. Loạn thế, chẳng ai giữ được toàn vẹn.
"Triệu Vương dám hạ chiến thư, thì cô vương sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất." Tần Đường Cảnh cười lạnh, rút chiến thư khỏi tay nàng, đứng dậy ngẩng đầu, từng bước tiến vào ánh mặt trời.
Đây cũng là một cơ hội—nàng muốn cho đám quần thần cổ hủ kia thấy rõ: nàng Tần Cơ Hoàng dù là nữ tử, cũng có thể lập đại công không thua tiền nhân, khiến cửu châu quy phục!