Thành Phong Cốc, nằm ở biên giới Tần - Triệu, dựa núi kề sông, dễ thủ khó công.
Nguyên là thành trì của nước Triệu, mấy năm trước thua trận bị nước Tần đoạt lấy, nay đã trở thành lãnh thổ thuộc quyền cai quản của nước Tần. Triệu Vương lấy cớ hẹn chiến tại thành này, chỉ e là đang mong được rửa nhục năm xưa.d
Trận chiến giữa Tần và Triệu lần này không hề tầm thường, Tần Đường Cảnh không dám khinh suất, thu lại vẻ ngông nghênh chơi bời, ngày đêm cùng Lý Thế Chu bàn bạc quân sự, tích cực lắng nghe lời khuyên của các mưu sĩ dưới trướng.
Sau đó, đại quân cấp tốc hành quân, trong nửa tháng, Sở Hoài Mân hầu như rất ít thấy bóng dáng Tần Đường Cảnh. Có khi sáng sớm đi ngang qua trướng của nàng vẫn thấy đèn dầu suốt đêm chưa tắt.
Một ngày khác, mặt trời vừa lên.
Thị nữ A Di đột nhiên thấy Sở Hoài Mân từ trướng của Tần Vương bước ra, bị dọa đến suýt hô to:
"Trưởng Công chúa điện hạ..."
Sở Hoài Mân lập tức đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
A Di vội gật đầu lia lịa, chờ nàng đi khỏi mới hấp tấp chạy vào trong trướng, thấy Tần Vương mệt mỏi gục trên án thư, bên cạnh đặt một bát canh nóng bốc hơi nghi ngút, trên vai phủ áo bông mềm.
Chẳng bao lâu, Tần Đường Cảnh tỉnh dậy, vươn vai một cái.
"A Di, trời sáng rồi à?"
"Vâng, đại vương." A Di nhặt chiếc áo bông rơi trên đất.
"Bây giờ là giờ nào?" Tần Đường Cảnh tiện tay bưng bát canh trên án, bên trong là thịt gà hầm nấm hương, vừa đưa vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ.
"Hồi đại vương, vừa mới quá giờ Mão."
"Ồ. A Di, tay nghề của ngươi không tệ đấy, lại tiến bộ rồi."
A Di ấp úng, không dám nói thật là do Trưởng Công chúa mang tới.
Hai hôm sau, khi Sở Hoài Mân lại mang canh gà đến, lần này bị Tần Đường Cảnh phát hiện, tuy trong lòng nghi ngờ nhưng không có chứng cứ. Vì Sở Hoài Mân không đến liên tục, khi thì cách ngày, khi thì không đến. Cho đến hôm nay, nàng cố ý để tâm, mới bắt quả tang đối phương.
Màn trướng bị vén lên, gió lạnh sớm mai cũng ùa vào theo người tới.
Tần Đường Cảnh vẫn nhắm mắt nằm nghỉ.
Trên án thư, bát canh vẫn là hương vị quen thuộc. Sở Hoài Mân đặt bát canh xuống rồi quay người rời đi, Tần Đường Cảnh nheo mắt hẹp, lặng lẽ nhìn bóng nàng đến rồi đi.
Không vạch trần.
Dù sao... sự quan tâm lén lút này của Trưởng Công chúa khiến Tần Đường Cảnh cảm thấy rất ấm lòng, bát canh gà ấy nàng cũng uống sạch sẽ.
Nghĩ vậy, nàng cảm thấy nên hồi lễ một phen, thế là vung tay một cái, tặng ngay chiến mã yêu thích Trường Phù cho nàng.
Đường đi thuận lợi, nửa tháng sau, mấy vạn tinh binh thuận lợi đến nơi – thành Phong Cốc.
Đầu đông, gió lạnh nơi biên cương dữ dội, phong thổ nơi đây khác hẳn nước Sở. Sở Hoài Mân vốn sinh trưởng ở phương nam, thân thể yếu hơn, sớm đã khoác áo lông chống lạnh, ngoài cùng khoác thêm áo choàng. Nàng cưỡi chiến mã thượng hạng, làn da trắng như ngọc, dáng vẻ tao nhã đoan trang, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quý khí cao quý, khiến những người ra khỏi thành nghênh đón long giá không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Trên lưng Trường Phù, Sở Hoài Mân ngẩng đầu đón ánh nắng gắt, nhìn về phía cổng thành. Trần Hạo đến dắt cương ngựa, vỗ nhẹ lưng ngựa cười nói:
"Trưởng Công chúa, ngựa của Tần Vương quả nhiên không tầm thường, chạy liền ba ngày ba đêm vẫn tinh thần phơi phới."
Sở Hoài Mân nhìn người trước mặt, tay khẽ vuốt cổ ngựa, Trường Phù vô cùng hiểu ý, lập tức ngẩng đầu hí vang.
Tướng thủ thành đã đến cổng thành nghênh đón từ sớm, khi thấy long kỳ bay phấp phới, lập tức cung kính thi lễ với người trên ngựa:
"Hạ tướng Lý Thế Cần, bái kiến đại vương!"
"Lý tướng quân không cần đa lễ." Tần Đường Cảnh vung dây cương, xuống ngựa tự mình đỡ hắn đứng dậy, "Lý tướng quân trấn thủ thành lâu năm, vất vả rồi."
"Hạ tướng không khổ cực!"
Một tiếng rắn rỏi vang lên, Lý Thế Cần lưng thẳng tắp, đầy một lòng trung thành sục sôi. Hắn là nam tử Đại Tần xương cốt sắt thép, giống tỷ tỷ Lý Thế Chu, đều một lòng trung quân ái quốc.
"Hay! Không hổ là Lý đại tướng quân, còn hơn cả phụ thân ngươi – Lý đại phu, so với tỷ tỷ ngươi cũng không kém phần nào."
"Đại vương chớ khen hạ tướng nữa, Lý Thế Cần là tên thô kệch, không chịu nổi lời khen của đại vương, càng không sánh được với phụ thân và tỷ tỷ." Lý Thế Cần gãi đầu cười, sau đó chắp tay, "Đại vương vượt đêm tới đây, hạ tướng đã chuẩn bị sẵn rượu thịt, xin mời vào thành nghỉ ngơi."
"Không vội, cô vương mới đến Phong Cốc, nên đi thăm hỏi tướng sĩ trước."
Quân vương ngự giá thân chinh, sự xuất hiện của Tần Đường Cảnh không nghi ngờ gì đã tiếp thêm sĩ khí cho toàn quân. Nhất là vị nữ vương này vừa đến đã đến doanh trại thăm hỏi tướng sĩ, thủ đoạn thu phục nhân tâm quả thật cao minh. Điều này cũng nhờ vào tiểu hoàng thúc đã dẫn nàng chinh chiến nhiều năm, lăn lộn trong quân doanh nên nàng rất hiểu rõ quân kỷ và tâm lý binh lính.
Chỉ cần một màn tỷ võ đơn giản, hạ mình cùng binh sĩ giao đấu cũng đủ khiến sĩ khí dâng cao, khoảng cách giữa chủ soái và quân lính lập tức được kéo gần, khiến quân tâm càng thêm hăng hái.
Lúc này trời nắng gắt, tiếng hò reo không ngớt.
Trên võ đài, Tần Đường Cảnh khí thế hào hùng, vung ngân qua quật ngã từng hán tử to lớn xuống đài.
Nàng vung ngân qua, ánh bạc phản chiếu dưới ánh dương như muốn xuyên thủng cả thiên hạ.
"Còn ai không phục? Lên đài tỉ thí!"
"Đại vương, hạ tướng xin lĩnh giáo!" Vừa dứt lời, trong đám đông liền có một thân ảnh phóng lên, đáp ngay giữa võ đài.
Tần Đường Cảnh chăm chú nhìn, chỉ thấy người này mặt mày trắng trẻo như thư sinh, chẳng giống những tướng sĩ vạm vỡ khác, nhưng ánh mắt sắc bén, tay cầm trường đao, toàn thân chính khí bức người.
"Ngươi, báo danh đi."
"Hạ tướng là phó tướng dưới trướng Lý tướng quân – Hàn Văn Tu!"
"Ồ? Họ Hàn sao?" Tần Đường Cảnh hứng thú hỏi.
"Vâng."
"Ngươi có liên quan gì tới Hàn gia?"
"Không hề liên quan." Hàn Văn Tu đáp không chút do dự.
"Vậy thì tốt." Tần Đường Cảnh giơ tay, ngân qua lấp lánh ánh bạc dưới nắng, "Cứ việc thẳng tay."
"Đao kiếm vô tình, đại vương cẩn thận!"
Hai bóng người giao tranh, ngân qua và trường đao va chạm tóe lửa, phát ra âm thanh chói tai. Hai người nhất thời không phân thắng bại. Quả nhiên là Hàn tướng quân từng trải trăm trận, công thủ toàn vẹn, khiến Tần Đường Cảnh khó mà tìm ra sơ hở chí mạng.
"Thân thủ thật không tệ." Vừa có chút nhàn rỗi, Tần Đường Cảnh liền buông một câu khen ngợi.
"Tạ đại vương khích lệ!" Hàn Văn Tu vung đại đao, từng bước ép sát, Tần Đường Cảnh dùng ngân qua nghênh chiến, hai bên không chịu nhường bước, ánh mắt cẩn trọng, chăm chú nhìn từng chiêu thức đối phương xuất ra.
Dưới đài, hai người dừng lại, Lý Thế Chu đứng xem, khẽ cong môi:
"Theo Trưởng Công chúa thấy, là đại vương sẽ thắng, hay Hàn tướng quân?"
Sở Hoài Mân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:"Cùng lắm thì hòa."
"Vì sao?"
"Hàn tướng quân không thể thắng, cũng không được phép thắng."
Bởi lẽ đây là đạo lý quyền mưu và lễ pháp quân thần.
Lý Thế Chu chỉ cười:
"Tướng ở ngoài, quân mệnh có lúc không tuân, Hàn tướng quân chưa chắc đã bại, đại vương cũng chưa chắc đã thắng."
Sở Hoài Mân khẽ nhíu mày:
"Nếu Hàn tướng quân thắng, vậy thì Tần Vương..."
"Đại vương không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi." Lý Thế Chu cười nhạt, "Không tin thì người cứ nhìn."
Trên đài, hai người giao chiến đến mấy trăm chiêu, khó gặp địch thủ, càng đánh càng hăng, Tần Đường Cảnh vẫn trấn định ứng đối. Bất chợt, sắc mặt Hàn Văn Tu thay đổi, hai người đồng loạt tách ra, Hàn Văn Tu chắp tay nhận thua. Quần thần ngỡ rằng trận này bất phân thắng bại, đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Sở Hoài Mân tinh mắt nhận ra, vừa rồi Tần Đường Cảnh cố ý để lộ sơ hở, mới dẫn đến kết quả hòa này.
Nàng nghiêng mắt, ánh nhìn sáng rực:
"Nữ tướng, người xem, cuối cùng vẫn là hòa mà thôi."
"Tính sai, ta thua rồi." Lý Thế Chu lắc đầu tự giễu.
Lúc này, Trần Hạo bên cạnh bước lên, hành lễ với Lý Thế Chu, rồi ghé đầu nói nhỏ:
"Trưởng Công chúa, bên nhà có tin gửi đến."
Sở Hoài Mân nhíu mày:
"Ừm."
"Nữ tướng, Hoài Mân có chuyện cần hồi thành trước, thất lễ rồi."
"Được."
Sở Hoài Mân rời đi, Hàn Văn Tu cũng dẫn binh lính rút lui. Lý Thế Chu bước lên đài, đưa nước và khăn cho Tần Đường Cảnh, nhẹ giọng hỏi:
"Đại vương, vừa rồi rõ ràng người có thể thắng, vì sao không nhân cơ hội đó lập uy tín trong quân?"
Tần Đường Cảnh uống mấy ngụm nước, lau mồ hôi trên trán rồi đáp:
"Nóng vội thì chẳng ăn được đậu hũ nóng. Cơ hội lập uy trong quân không thiếu, cần gì gấp gáp nhất thời. Hàn tướng quân trong quân được ủng hộ hơn cô vương, nếu cô vương thắng hắn, vậy hắn chẳng còn mặt mũi. Còn nếu cô vương cố tình thua, thì lại đến lượt cô vương mất mặt. Đánh thành hòa, cả hai đều giữ được thể diện, lại còn nợ một phần ân tình, vì sao không làm?"
Lý Thế Chu gật đầu, cười đầy thâm ý:
"Đại vương anh minh."
Tần Đường Cảnh lau tay hỏi tiếp:
"Nữ tướng, trong thành còn bao nhiêu quân trấn thủ?"
"Chừng ba vạn."
"Cộng thêm hai vạn tinh binh theo chúng ta, vừa vặn ngang hàng với năm vạn quân của Triệu Vương, toàn là tinh binh tướng mạnh."
"Vậy thì nếu cứng đối cứng, chỉ là lưỡng bại câu thương. Chúng ta chưa rõ nội tình của đối phương, tuyệt đối không nên vọng động." Lý Thế Chu lập tức phân tích.
Thắng bại giữa Tần và Triệu, đều định ở trận này. Tần Đường Cảnh nhướng mày:
"Triệu vương dám tới, cô vương sẽ khiến hắn có đến mà không có về!"
Lý Thế Chu chỉ cười, không đáp.
Tần Vương xưa nay luôn tự tin đến cuồng ngạo, chưa từng coi trọng các quân vương khác. Trận chiến mười vạn người, với nàng mà nói chỉ là quy mô nhỏ. Năm xưa nàng cùng Cửu vương gia từng đánh một trận máu chảy thành sông, quy mô hàng chục vạn quân. Nàng đích thân chém giết hàng ngàn địch, bắt sống hàng vạn, thậm chí một mũi tên xuyên qua nghìn quân, tiễn mạng tướng tiên phong nước Ngụy.
"Nữ tướng, Sở Hoài Mân đâu? Sao không đi cùng ngươi?" Tần Đường Cảnh nhìn quanh không thấy, tiện miệng hỏi.
"Trưởng Công chúa có việc gấp, đã hồi thành rồi."
"Nàng còn có chuyện gì chứ." Tần Đường Cảnh lẩm bẩm, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, mắt sáng lên, ghé sát tai Lý Thế Chu:
"Nữ tướng, cô vương có việc muốn giao cho ngươi."
"Chuyện liên quan đến Sở quốc?" Lý Thế Chu đoán trúng ngay.
"Phải." Tần Đường Cảnh cười lạnh:
"Im lặng bao lâu, Sở quốc cũng nên cho lên sân khấu một phen."
"Hai mươi thành đổi lấy, đã đến lúc phát huy tác dụng."
"Nữ tướng, trông cậy cả vào ngươi." Tần Đường Cảnh cong môi, lạnh lùng quyết đoán.
"Thần lĩnh mệnh."
Tốc độ hành động nhanh đến lạ thường, người của Lý Thế Chu vừa tung tin ra ngoài, chưa đến hai ngày, tin tức đã lan truyền khắp nơi, đầu tiên đến Sở quốc.
Cách ngàn dặm, Sở Vương nghe tin ban đầu còn cố giữ bình tĩnh, nén tức giận, tự trấn an rằng huynh muội tín nhiệm lẫn nhau. Trước lúc lên đường, A Mân còn hứa mang theo bản đồ phòng thủ về hợp công Tần quốc, sao có thể quay đầu giúp Tần?
Sở Vương làm ra vẻ thản nhiên, nhưng rồi cũng không chống nổi cơn cuồng phong tin đồn, khi có kẻ thêu dệt bên tai, lập tức nổi giận, đang phê tấu chương giữa chừng liền đập phá toàn bộ châu báu trong điện, sắc mặt giận dữ.
"Ngươi nói cái gì?!"
"Đại vương, lời thần đều là sự thật, Trưởng Công chúa nàng..."
"Câm miệng cho cô, cút!" Sở Vương tung cước đá bay người nọ ra khỏi Phi Vân điện.
Đến khi trong điện hỗn độn, đồ đạc vỡ nát đầy đất, chiếc chén ngọc cuối cùng cũng bị đập tan, hắn mới dừng tay, loạng choạng vài bước, dựa vào cột, thở hổn hển.
Được lắm Sở Hoài Mân!
Mới chưa đầy ba tháng, đã quay đầu làm việc cho Tần quốc, quên luôn Sở quốc rồi!
"Sao có thể chứ? A Mân không thể phản bội, Sở quốc là cố hương của nàng... sao nàng có thể vứt bỏ gia đình, bỏ hoàng huynh? Cô không tin lời lũ gian thần!"
Sở Vương thì thào, lý trí và phẫn nộ tranh đấu dữ dội. Nhưng sự thật trước mắt không thể chối bỏ — Sở Hoài Mân cùng Tần Vương xuất chinh, cùng ăn cùng ngủ, thân mật vô cùng! Sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ bừng.
"Đại vương bớt giận..." Thái giám bên cạnh lo lắng khuyên can.
"Người đâu, truyền lệnh cho Mông Quỳnh, trong ba tháng, bất kể giá nào, nhất định phải mang về cho cô bản đồ phòng thủ!"