Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 34: Giao chiến



Cổng thành Nhạn bao ngày đóng chặt cuối cùng cũng mở ra. Nhưng không như những thành khác mở cửa nghênh đón "chủ nhân mới", mà là Tống Dung dẫn quân từ trong thành từ tốn cưỡi ngựa đi ra, đứng vững bên bờ hào hộ thành.

Nàng vẫn giữ nụ cười ôn hòa như xưa:

"Cơ Hoàng, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn bình an chứ? Vất vả đánh một đường đến đây, ngươi vẫn ổn chứ?"

Tần Đường Cảnh thúc ngựa tiến đến bờ hào, từ thắt lưng lấy ra một chiếc quạt xếp, cầm trong tay đầy ung dung:

"Ta còn tưởng là tướng quân nào của nước Triệu thủ thành lợi hại như thế, không ngờ lại là ngươi."

Giống như lần đầu gặp mặt năm ấy, hôm nay Tần Đường Cảnh không mặc chiến bào mà vận y phục màu đen sẫm, vẫn cầm quạt phe phẩy, lộ vẻ phong lưu khác thường của nữ tử, lại mang dáng dấp của vị nữ hiệp tự xưng "tiên nữ" năm nào.

Chỉ tiếc, họ còn chưa làm bằng hữu được bao lâu, nay đã đứng ở hai bờ đối nghịch.

"Đa tạ Tần Vương khen ngợi," Tống Dung khiêm nhường đáp, "Tiểu vương cản đường Tần Vương quả thực thấy có lỗi. Bất đắc dĩ mà thôi, mong Tần Vương lượng thứ."

"Ngươi dám cản ta?" Giọng nàng vẫn bình thản, nhưng bên trong hàm chứa sát khí.

Tống Dung thành thật đáp: "Không dám."

"Thật là một câu 'không dám' hay lắm. Ngươi – Tống Vương – đích thân thay Triệu Toại thủ thành, là lợi ích lớn cỡ nào khiến ngươi vượt đường xa đến đây? Chẳng lẽ Triệu Toại định dâng cả nước Triệu cho ngươi?"

Khóe môi Tần Đường Cảnh nhếch lên đầy giễu cợt, ngẩng mắt nhìn sang bên kia bờ, hai người ánh mắt giao nhau, sát khí lập tức lan tràn.

Mới vừa trải qua một trận chiến đẫm máu, hai bên bờ hào xác chết chất đầy, nước sông trong vắt cũng đã nhuộm đỏ, khiến người nhìn chói mắt, giật mình.

Gió lại bắt đầu thổi, thổi tung tóc tán loạn.Tống Dung đưa tay vén tóc, nhìn rõ sự lạnh lẽo vô tình trong mắt người đối diện, nàng cười khẽ:

"Gọi là lợi ích to lớn cũng không hẳn. Ta đi chuyến này cũng cực khổ, lấy được mười mấy hai mươi thành gọi là 'tiền công' cũng hợp lý thôi."

Tần Đường Cảnh cũng cười, nhưng nụ cười giễu cợt nơi môi vẫn không phai:

"Triệu Toại thật hào phóng, sao không chia cho ta chút tiền công ấy? Chuyện tốt như thế sao chẳng đến lượt ta, khiến ta hao binh tổn tướng, vất vả đánh được mấy thành. Cũng hại Tống Vương ngươi bỏ qua cảnh đẹp đêm xuân, bỏ qua đêm hoa chúc động phòng, thậm chí bỏ cả hoàng hậu để tới gặp ta."

Nét cười trên mặt Tống Dung khựng lại, vẻ dịu dàng tan đi đôi phần, ánh mắt sắc lạnh:

"Đúng, ta đối với ngươi là thật lòng. Được gặp ngươi một lần, ta đã vui rồi."

Tần Đường Cảnh thu quạt lại, ánh mắt sắc như gươm quét qua thành Nhạn:

"Tống Vương là kẻ đa tình, tiếc là ta không phải."

"Vậy ta nên nói Tần Vương bạc tình bạc nghĩa, hay là máu lạnh vô tình?"

"Ngươi muốn nói gì thì cứ nói."

Lạnh lùng, dửng dưng, tình thật đổi không được tình thật – đau chẳng kém gì ngàn mũi tên xuyên tim.

"Cơ Hoàng, ta chờ ngươi ở đây đã lâu." Tống Dung lại nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng, nhìn ra phía sau lưng Tần Đường Cảnh. Nhìn thấy người mình dự đoán, đuôi mắt trầm xuống.

Tần Đường Cảnh nhướng mày:

"Sao? Ngươi muốn cùng ta quyết chiến một trận sống còn?"

"Không. Ngươi không thể chết, ta cũng sẽ không chết. Nhưng ta muốn xem, rốt cuộc Tần Vương có bao nhiêu bản lĩnh."

"Ngươi muốn xem, vậy thì tới đi." Tần Đường Cảnh ung dung đáp lời, quạt trong tay lại mở ra phe phẩy, gió thu gió đông lạnh thấu xương hòa lẫn mùi máu tanh xộc thẳng mũi. Chóp mũi nàng đông lạnh ửng đỏ, nhưng tư thái vẫn tiêu sái, không mất vẻ uy nghiêm vương giả.

"Vậy được, giờ Ngọ ba khắc ngày mai, chúng ta sẽ quyết một trận chiến vương giả!"

Bên bờ hào, Tống Dung ném lại một câu rồi quay đầu ngựa, phi trở về thành.

Cái gì mà chiến vương – chiến kẻ yếu, Tần Đường Cảnh chẳng buồn để tâm. Nhưng Tống Dung đã cản đường nàng tiêu diệt nước Triệu, muốn công phá được thành Nhạn, nàng đương nhiên phải theo đến cùng.

Về đến doanh trại, Tần Đường Cảnh quăng cây ngân qua một bên, lẩm bẩm mấy tiếng "thả hổ về rừng", rồi đá văng ống tên.

Nàng đứng trước một bức tường, tự mình mặt đối tường suy nghĩ, tức giận không nói.Tần Vương nổi giận, không ai dám tới gần. Chỉ có Sở Hoài Mân tiến lên, nhặt lại ống tên, cẩn thận xếp lại từng mũi.

"Trưởng Công chúa, chuyện này..." Lý Thế Cần dè dặt mở lời.

Sở Hoài Mân nhẹ giọng: "Để nàng yên tĩnh một lúc đi."

Mọi người đều rõ, một khi Tống Dung đến, thành Nhạn sẽ khó mà công phá. Mà sau nước Triệu, thứ đang chờ họ đâu chỉ là một quốc gia.

Sau lưng nước Triệu, còn có một con hổ lớn chặn đường – chính là nước Tống.

Tần Đường Cảnh tựa trán vào tường, Sở Hoài Mân liền lặng lẽ đứng bên cạnh, không quấy rầy tâm tình của nàng. Chỉ thấy Tần Đường Cảnh dùng tay bấu chặt tường đất, để lại mười vết hằn sâu – đủ biết lực đạo mạnh mẽ, cũng đủ biết tâm trạng nàng hỗn loạn đến mức nào.

Tối đó, ánh đèn trong vương trướng cháy sáng đến tận khi trời rạng. Trong trướng Trưởng Công chúa, cũng một đêm không ngủ. Đến nửa đêm tĩnh lặng không một tiếng động, chợt có tiếng sáo vẳng vang, nhẹ nhàng xé toang màn đêm, cũng lọt vào tai Tần Đường Cảnh.

Tiếng sáo du dương trầm bổng, như vuốt ve nỗi phiền muộn trong lòng, khiến người ta an lòng.

Chinh chiến, khó tránh khỏi mệt mỏi bức bối. Vậy nên suốt nhiều ngày đêm qua, bên nàng thường có tiếng sáo đồng hành.

Qua một đêm tĩnh tâm, Tần Đường Cảnh trở lại bình thường. Đúng giờ Ngọ ba khắc, nàng đến bên hào hộ thành như đã hẹn.

Ở đó, Tống Dung đã chờ sẵn từ lâu, hệt như lần nàng từng đến Tần quốc để gặp "Tần quận chúa".

Tần Đường Cảnh không còn cầm quạt, trong tay là cây ngân qua, thân qua dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến người rùng mình. Nàng lạnh lùng nhìn cầu treo được thả xuống nối liền hai bờ hào, Tống Dung cưỡi ngựa dẫn người đi tới.

Con hổ này chẳng những không sợ chết mà còn mặt mày tươi cười, quả thật là "hổ mặt người":

"Cơ Hoàng, bữa sáng ăn ngon chứ?"

Tần Đường Cảnh khoanh tay, chống cây ngân qua lên:

"Rất ngon."

"Còn ta ăn chẳng ngon chút nào. Chỉ sợ ngươi phá thành Nhạn, tự tay tiễn ta xuống suối vàng." Vượt qua hào hộ thành, Tống Dung khẽ thở dài. Bây giờ không còn con hào làm tuyến phòng thủ, nàng đã hoàn toàn lộ dưới mắt Tần Đường Cảnh.

Tần Đường Cảnh vốn giỏi đấu khẩu, lập tức nói đầy sát khí:

"Nói thật, ta chẳng ngại tiễn ngươi đến gặp Diêm Vương."

Ai dám cản nàng, nàng gặp ai giết nấy!

Tống Dung cũng chẳng xem lời ấy là trò đùa. Người trong lòng muốn đưa nàng xuống gặp Diêm Vương, nàng vậy mà vẫn mỉm cười tươi tắn:

"Vậy thì phải xem người có bản lĩnh ấy hay không."

Tần Đường Cảnh liếc mắt khinh thường đội binh mã theo sau nàng:

"Chỉ dẫn theo từng ấy người mà cũng dám tới đây, không sợ chết sao?"

Tống Dung thản nhiên:

"Nếu sợ chết, ta đã chẳng đến."

Hai bên đối đầu, Tống Dung siết chặt dây cương, dừng ngựa cách Tần Đường Cảnh một khoảng không xa không gần. Nhìn đối phương khí thế lẫm liệt, giơ cao ngân qua chuẩn bị công kích, nàng cũng khẽ đá một cái, trường đao từ yên ngựa bay vào tay.

Tần Đường Cảnh lạnh lùng:

"Nếu ngươi thua, lập tức rút khỏi thành Nhạn."

Tống Dung cười nhạt:

"Nếu ngươi thua thì sao?"

Tần Đường Cảnh híp mắt, chậm rãi tiến gần:

"Ta sẽ không thua."

Tống Dung đáp lại:

"Thật khéo, ta cũng vậy."

Đều là kẻ đã chuẩn bị từ trước, đều là người mang chí lớn, không đạt được mục đích quyết chẳng lùi bước.

Hai vị quân vương như hổ dữ, mà hổ tranh tất có thương. Tống Dung hiểu rõ đạo lý này, nên xoay đao chỉ thẳng về phía sau Tần Đường Cảnh, giọng rành rọt:

"Nàng – Sở Hoài Mân, để nàng ta xuất chiến."

Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.

Từ sau khi Trưởng Công chúa bị thương, Tần Vương không cho phép nàng tái ra chiến trường. Ba tháng nay đi đâu cũng kè kè bên người, thậm chí cùng ăn cùng ngủ, không rời nửa bước...

Tần Đường Cảnh chau mày, giọng mất kiên nhẫn:

"Thế nào gọi là 'cuộc chiến vương giả'?"

Tống Dung hiểu nàng chẳng muốn, liền cất giọng chậm rãi:

"Nàng ta còn đáng sợ hơn cả vương, không phải sao?"

Bằng không, Tần Vương cũng chẳng khổ tâm bắt nàng về Tần quốc, chẳng mang nàng theo suốt ba tháng chinh chiến đánh thẳng tới thành Nhạn. Nếu Triệu quốc diệt vong, công lao lớn nhất cũng thuộc về Trưởng Công chúa nước Sở.

Tống Dung vẫn giữ đao chỉ thẳng, cười lạnh nhìn Tần Đường Cảnh:

"Nàng ta bày mưu tính kế cho ngươi, thì cũng có thể thay ngươi xuất chiến — trừ phi, nàng không muốn."

Phía sau, Hàn Văn Tu lập tức xin ra trận thay, nhưng bị Sở Hoài Mân từ chối. Nàng giục ngựa tiến lên, vai sóng vai với Tần Đường Cảnh:

"Để ta."

Bao tháng ngày sát cánh chiến đấu, giữa hai người đã có ngầm hiểu không lời.

Một lúc sau, Tần Đường Cảnh thấp giọng:

"Cẩn thận, không được để bị thương nữa."

Sở Hoài Mân khẽ gật:

"Yên tâm."

Chiến trường vốn đã tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước sông chảy xiết. Mấy câu đối thoại cũng lọt trọn vào tai Tống Dung, khiến nàng cầm chuôi đao đến bật máu, ghen tuông đến mức tim như bị bóp nghẹt.

Thấy Sở Hoài Mân chậm rãi tiến gần, Tống Dung cười khẩy:

"A Mân, ta đã nói, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Nhưng mỗi lần gặp lại, đều là chẳng vui vẻ gì, không mong đợi cũng chẳng hân hoan.Sở Hoài Mân không nhiều lời, rút ra thanh nhuyễn kiếm.

Tống Dung cất giọng:

"Tuy thân mang nửa dòng máu giống nhau, nhưng — tranh đấu giữa ta và ngươi chưa bao giờ dừng lại!"

Lời chưa dứt, nàng đã thúc ngựa lao về phía đối phương, đao kiếm vung lên chạm nhau tóe lửa, khiến Tống Dung kịp nhận ra bên mày Sở Hoài Mân có một vết sẹo chưa lành.

Hai bên giao chiến mấy chục chiêu, thực lực bất phân.

Lại một lần kề sát, Tống Dung vượt đao lướt đến, nắm lấy cổ tay đối phương, ghé sát tai rít lên:

"Từng có lúc ta nghĩ ngươi là phượng hoàng trên trời, không chịu cúi đầu, không có tình cảm cũng chẳng mang cảm xúc..."

Nàng thở hổn hển, tiếp:

"Giờ xem ra ta đã sai, ngươi rốt cuộc vì Tần Cơ Hoàng, hay vì Sở quốc?"

Sở Hoài Mân nhíu mày, không đáp, chỉ dùng một chưởng chấn văng Tống Dung khỏi ngựa.Tống Dung lùi ba thước mới đứng vững, cười lạnh:

"Chớ nói với ta rằng ngươi tiếp cận Tần Đường Cảnh, thật sự là vì tình?"

Sở Hoài Mân tay áo rách toạc, máu loang một mảng, vẫn không nói lời nào.

Tống Dung đưa đao liếm máu, vị mằn mặn lan đầu lưỡi, nàng khẽ cười:

"Ngươi nói xem, nếu ta giết ngươi, Tần Cơ Hoàng có đau lòng không? Có hận ta không?"

Chỉ mới khiến Sở Hoài Mân bị thương nhẹ, sắc mặt Tần Đường Cảnh bên kia đã lạnh xuống.

Sở Hoài Mân mở miệng, giọng vẫn lãnh đạm:

"Ngươi nói đúng. Tranh đấu giữa ta và ngươi chưa từng dừng lại, về sau cũng sẽ không dừng."

Nàng nghiêng đầu nhìn vết thương trên cánh tay, hơi tiếc vì không giữ được lời hứa.

Tống Dung hỏi, giọng nhẹ như gió:

"Vậy vì sao lại thành ra thế này?"

Sở Hoài Mân đáp:

"Mỗi người một chí."

Phải rồi, thời loạn thế, người người đều có chí hướng riêng, ai có thể cản ngăn?

Thiếu niên ôn nhu ngày xưa giờ vẫn thế, chỉ là trong mắt và lòng chất chứa những thứ không thuộc về mình — trở nên méo mó, tham lam, không còn thoả mãn như xưa.

Hai mươi năm chôn mình trong chốn thâm cung ăn người không nhả xương, Tống Dung mất mẹ sớm, cha lại không thương. Vì tự bảo vệ, nàng giấu đi mọi sắc bén. Giờ vì giành lấy thứ mình muốn, nàng không tiếc lộ hết móng vuốt.

Chiêu chiêu hiểm độc, chiêu chiêu chí mạng.Sở Hoài Mân rốt cuộc yếu thế, lỡ một bước, bị Tống Dung chiếm thượng phong.

Nhưng Tống Dung chưa kịp hưởng lợi, sau lưng đã có tên bắn tới!

Nàng nhanh chóng đánh rơi mũi tên, lại thêm một mũi nữa bay đến!

Sau khi né năm mũi tên liên tiếp mà vẫn sống, Tống Dung ngẩng đầu thở dốc, cuối cùng thấy sau lưng Sở Hoài Mân là Tần Đường Cảnh đang giương cung.

Nàng thầm cười nhạo — đúng là một đôi bích nhân xứng đôi.

Tống Dung cười gằn:

"Các ngươi hai người đánh một, không thấy quá đáng sao?"

Tần Đường Cảnh hừ lạnh, nhảy một bước đến, dừng lại cách Tống Dung bảy thước, ngân qua giơ cao:

"Ta không bắt nạt ngươi!"

Lời chưa dứt, gió lốc đã nổi, bụi đất cuốn mù. Chỉ một chiêu mà đã khiến Tống Dung chao đảo lùi mấy bước. Nàng lau máu khóe miệng, Tần Đường Cảnh lại không để nàng thở, tiếp tục vung qua đánh tới.

Đao và ngân qua va chạm, không ngừng nghỉ. Không hiểu vô tình hay cố ý, cứ nhắm tay Tống Dung mà đánh, cho đến khi máu đổ mới chịu dừng.

Biết mình không phải đối thủ, Tống Dung vẫn nghiến răng chịu đựng:

"Ngươi còn nhớ khi ở Sở quốc, ta từng nói gì với ngươi không?"

Tần Đường Cảnh chẳng thèm nghe, trực tiếp cho nàng một quyền.

Không công phá được thành Nhạn, chẳng diệt được Triệu quốc, tâm tình Tần Vương đã chẳng tốt. Tống Dung còn dám chọc tức, chẳng khác gì đổ dầu vào lửa.

Tống Dung chống lại bằng quyền, dù bị đánh bật ra phun máu, mặt vẫn mỉm cười, giọng lẫn máu độc địa:

"Ta nói rồi — ngươi và Sở Hoài Mân, một trời một đất, mãi mãi chẳng thể bên nhau, trừ khi trời sập đất lở!"

Lời rền vang bên tai khiến Tần Đường Cảnh nhất thời thất thần.

Trong lúc giằng co, Tống Dung thừa cơ tung quyền trả lại, trúng giữa ngực nàng.

"Cẩn thận!" Có người hô lớn, nhưng vẫn muộn một bước. Tần Đường Cảnh lảo đảo lùi lại, ngã vào vòng tay người sau, máu từ miệng trào ra.

"Cơ Hoàng?" Sở Hoài Mân điểm huyệt cầm máu:

"Ta không sao, chỉ là sơ suất." — Tần Đường Cảnh vịn tay nàng đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, lau đi máu bên môi, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Tống Dung.

Tống Dung khẽ cười:

"Ta mang theo hai mươi vạn đại quân trấn giữ, Tần Cơ Hoàng, ngươi công không nổi thành Nhạn."