"Dẫu trời long đất lở, ta – Tần Cơ Hoàng – xưa nay không nhìn trúng ngươi, Tống Dung, về sau lại càng không thèm liếc thêm nửa ánh mắt."
Chén rượu bị ném đi tan vỡ thành từng mảnh, vang lên một tiếng "choang" giòn giã. Tần Đường Cảnh vẫn thản nhiên mỉm cười, thong thả dùng đầu ngón tay phủi sạch những mảnh vụn rơi trên bàn.
Nữ tử họ Tần chẳng những tàn nhẫn, mà đã nhẫn là nhẫn đến tận cùng.
Cái thâm độc mà nàng thể hiện chỉ là trò trẻ con, người họ Tần trước mặt đây mới là kẻ độc ác thật sự!
Tống Dung lập tức thu lại nụ cười, rượu mạnh như ngọn lửa táp thẳng vào tim, khiến lòng nàng đau âm ỉ, cổ họng cũng đắng chát. Phải rất lâu sau mới miễn cưỡng thốt ra một câu khàn đặc:
"Thiên hạ đâu thiếu người tốt, ngươi tưởng ta Tống Dung không thể sống thiếu ngươi sao?"
Câu nói ấy rốt cuộc cũng giẫm nát niềm kiêu hãnh còn sót lại trong lòng nàng, dù chết Tống Dung cũng phải gỡ gạc một câu cho danh dự.
Chỉ là, nói ra rồi ngay cả bản thân cũng thấy buồn cười. Nếu không phải không thể không là Tần Cơ Hoàng, thì làm sao cam tâm vượt ngàn dặm tới đất Tần cầu hôn? Đã biết rõ người ta chán ghét mình, vẫn mặt dày dây dưa không buông.
Chẳng qua là đã động lòng.
Mà tình yêu, lại khiến người ta mất hết lý trí.
Phía bên kia, Tần Đường Cảnh vẫn chẳng hề dao động, quyết tâm tàn nhẫn đến cùng. Nàng đứng dậy, nắm tay Sở Hoài Mân, không nói một lời, cùng người kia cưỡi chung một con "Trường Phù", vung roi phóng ngựa rời đi.
Sắc mặt Tống Dung lập tức trở nên u ám, vô thức siết chặt tay, chén rượu trong lòng bàn tay tức thì vỡ vụn thành bụi.
Ngay lúc đó có người vào bẩm báo:
"Đại vương, sứ giả Tần quốc tới rồi."
Tống Dung ngước mặt nhìn trời. Đúng thật, hôm nay gió mát trời quang, phong cảnh đẹp lắm thay.
Giữa hai quân giao chiến, bất kể thắng thua, chung quy cũng phải đàm phán. Lát sau, sứ giả Tần quốc đến, chẳng buồn khách sáo, trải bản đồ ra trước mặt, chỉ vào mấy tòa thành trên đó, nói thẳng:
"Từ nay, những thành này thuộc về Đại Tần ta, phiền Tống Vương chuyển giao lại cho Triệu Vương."
Tống Dung mặt không đổi sắc, tay áo vung mạnh, bàn án dưới tay nàng lập tức bị chẻ đôi, "rắc" một tiếng vang dội.
Phía sau, thành Nhạn ngày một xa dần, nhưng hướng đi lại không phải quay về doanh trại.
Hai người một trước một sau, Sở Hoài Mân chẳng hỏi đi đâu, chỉ mặc cho Tần Đường Cảnh dắt nàng đi. Cuối cùng, vó ngựa dừng lại nơi lưng chừng núi.
Từ đây nhìn xuống, bên dưới chính là nơi đại quân Tần đóng trại, mà giờ đã nhổ trại lên đường.
Khi Sở Hoài Mân cảm nhận được hơi thở phía sau phả nhẹ bên tai, Tần Đường Cảnh đã cúi sát lại, khẽ nói:
"Nhìn xem, đây chính là thứ tình cảm vô dụng nhất đời. Nhiễu loạn tâm trí, rối loạn thần hồn, khiến người ta phiền não vô cùng."
Đây là lần đầu tiên Tần Đường Cảnh mở miệng nói chuyện với nàng sau hơn một tháng im lặng.
"Trưởng Công chúa đoán thử xem, hôm nay cô vương bại trận từ đây, sau này liệu có còn quay lại được chăng?"
Sở Hoài Mân chần chừ, rồi cuối cùng im lặng.Loạn thế vô thường, ai biết trước được ngày sau?
Đêm đó, nơi điện tắm, nàng đã đồng ý lời thề diệt nước Triệu. Sau vài tháng, quả thật đánh tan đại bộ phận quân chủ lực nước Triệu. Chỉ không ngờ rằng Tống Dung lại tới giúp Triệu. Nếu Tần và Tống tiếp tục giao tranh, tất sẽ cùng lưỡng bại câu thương, đành phải rút quân.
Sở Hoài Mân không thể nói hai chữ "xin lỗi". Nói ra chẳng khác nào cúi đầu, là chịu thua trước Tần Đường Cảnh. Mà nàng, không thể cúi đầu, cũng không hề sai.
Nên chỉ để gió cuốn lời đi trong im lặng.
"Nàng không đáp cũng không sao." Một lúc lâu sau, Tần Đường Cảnh khẽ nhếch môi, xoắn lấy một lọn tóc dài của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trong tay. Đầu lưỡi lướt qua vành tai nàng, từng chữ rỉ rả qua kẽ răng:
"Nàng không tin ta, ta cũng chưa chắc tin nàng."
"Nàng mang mục đích gì đến đây, ở chỗ ta, đều vô dụng cả."
Quả nhiên nữ tử họ Tần tâm ngoan thủ độc. Khi tin tức được truyền đi bằng bồ câu đưa thư đến tay Cửu Vương gia nhà họ Tần, đêm đó, phủ Hàn gia bị thị vệ bao vây chặt chẽ.
Đêm, sâu thẳm và u tối.
Tần Cửu Phượng đứng trong màn mưa bụi lất phất, mũi kiếm chạm đất.
"Không được tha một kẻ nào."
Giọng nói trầm thấp vang lên, như phù chú đoạt mệnh. Nàng một thân hắc y, hòa vào màn đêm dày đặc. Khuôn mặt sắc lạnh, ánh mắt lãnh khốc như Tu La địa ngục.
Nửa canh giờ ấy, tiếng la hét, cầu cứu vang trời không dứt.
Kẻ chủ mưu kinh hãi đến câm nín, toàn thân run rẩy quỳ sụp trên mặt đất.
Cho đến khi tiếng động dần lắng xuống, Tần Cửu Phượng mới nâng tay, vung kiếm ngang cổ hắn:
"Không nói gì sao, Hàn đại phu?"
"Tần Cửu Phượng! Ngươi... ngươi sao có thể liên lụy kẻ vô tội! Một người làm, một người chịu, có gì cứ nhằm vào ta là được, ngươi..."
Hàn đại phu thống thiết nhắm mắt, trước mắt chỉ là một vùng máu đỏ.
Mũi kiếm nhích thêm chút nữa, cứa vào da thịt hắn. Tần Cửu Phượng lạnh lùng bật cười:
"Từ khoảnh khắc ngươi ra lệnh, đã chẳng còn gọi là vô tội."
Hàn đại phu mặt trắng bệch: "Ngươi... ngươi đều biết rồi?"
"Phải. Bản vương biết rõ mười mươi."
Tần Cửu Phượng từng lời như găm sâu hy vọng cuối cùng của hắn, tay cầm kiếm siết chặt:
"Biết ngươi một lòng muốn lật đổ bản vương, hủy bỏ chế độ nữ tử vào triều của Tần quốc. Chỉ không ngờ ngươi quá nóng vội, số mệnh không thành khí. Bản vương vốn không muốn giết ngươi, là do ngươi không biết điều, cũng chẳng biết nhẫn nhịn. Ngươi nói xem, người không giết được ai, lại dám ám sát kẻ bản vương không bao giờ dung thứ... Nói ngươi ngốc hay ngu? Hay ngươi có đủ cả hai, Hàn đại phu?"
Nói đến đây, mũi kiếm rời khỏi cổ hắn, quay sang vỗ nhẹ hai cái lên mặt.
Cục diện đã định, thế nước cũng đã tan.
Hàn đại phu lòng tro nguội lạnh, hít sâu một hơi, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như sẵn sàng chịu chết:
"Phù trợ giang sơn nhà họ Tần vốn là đại nghĩa. Làm thần tử, ta không sai. Sai là ở các ngươi. Chúng ta tranh đấu bao năm, nay bại dưới tay ngươi, Tần Cửu Phượng, cũng không uổng. Xuống tay đi, giết ta đi."
"Chờ đã, chờ đã... Ngươi nói sai là ở chúng ta?"
Tần Cửu Phượng mở to mắt:
"Hàn đại phu, câu này của ngươi thật nực cười. Chúng ta thì có gì sai?"
Nực cười thay!
Trên đời này, đến cả việc bảo vệ bản thân cũng là sai trái?
Nếu hôm nay là họ thua, kết cục e còn thảm gấp trăm ngàn lần!
Nhưng vào khoảnh khắc sống chết, Hàn đại phu vẫn nghĩa khí lẫm liệt, cố chấp phản bác vì chút hy vọng yếu ớt trong lòng:
"Ngươi Tần Cửu Phượng nữ giả nam trang là sai, Vệ Tự tiến cung là sai, nữ nhân làm vương lại càng đại nghịch bất đạo! Ngươi là người nhà họ Tần, lại vì nâng đỡ một nữ tử lên ngôi, bao năm nay đã sát hại bao nhiêu con cháu họ Tần? Diệt bao nhiêu gia tộc? Ngươi dám nói ngươi hoàn toàn vô tội? Cửu Vương gia à, hôm nay ngươi huyết tẩy Hàn gia ta, chỉ cần Hàn gia còn một người sống sót, ngày sau ắt sẽ lấy mạng ngươi!"
Một tràng lời nói khiến Hàn đại phu thở dốc, hơi thở hỗn loạn.
Tựa như ra vẻ tốt bụng, Tần Cửu Phượng cúi người, vỗ vỗ lưng y giúp điều khí, dịu giọng:
"Ngay từ khi bản vương tranh ngôi Thái tử, ngươi đã bắt đầu đối đầu với ta. Đấu suốt mười mấy năm, trừ cái ngôi Thái tử kia, ngươi từng thắng nổi ta lần nào chưa?"
Hàn đại phu nghiến răng, đáp:
"Là chưa từng thắng, nhưng đáng tiếc cuối cùng ta vẫn thắng ngươi một lần. Rốt cuộc ngươi vẫn thua ta!"
Nói đến đây, trên mặt y hiện rõ vẻ đắc ý, nhưng chỉ trong chốc lát đã tràn ngập tiếc nuối:
"Điều ta hối hận duy nhất chính là đưa Vệ Tự tiến cung làm hậu. Nếu không phải vậy, ngôi vị ấy sao có thể đến lượt đại vương!"
Dừng một lát, y ngửa đầu nhìn nàng, nghi hoặc hỏi:
"Ta vẫn không hiểu, năm đó chẳng phải ngươi và tiên vương tranh đến máu chảy đầu rơi hay sao? Vậy sao ngươi lại cam tâm dâng lại cho người khác?"
Tần Cửu Phượng hờ hững liếc y một cái, nhàn nhạt đáp:
"Ta muốn cho ai thì cho người đó."
Hàn đại phu cười nhạt, ánh mắt mang theo châm chọc:
"Quả thật là khí phách của Cửu Vương gia, muốn cho ai thì cho. Nực cười! Bao năm qua, ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Vệ Tự mà thôi."
Y quỳ thẳng người, chỉnh lại y quan, ngẩng cao đầu nói từng chữ một:
"Nàng thà tiến cung làm hậu cũng không nguyện cùng ngươi sóng vai, để mặc ngươi chịu khổ, chịu nhục, trải qua bao nhiêu phong sương. Đến nước này rồi ngươi vẫn còn tưởng nàng có tình với ngươi? Cửu Vương gia, mau tỉnh lại đi."
Tất cả đều là những người từng ở giữa vũng máu năm xưa, nay vết thương cũ bị lật tung, máu tươi rỉ ra đỏ rực.
Ánh mắt Tần Cửu Phượng trầm xuống, sát khí trong mắt như trào ra.
"Làm sao? Chạm đến chỗ đau của vương gia rồi sao?"
Ngay cả khi sắp chết, Hàn đại phu vẫn không bỏ lỡ cơ hội mỉa mai thêm hai câu:
"Có ai biết vị Cửu hoàng tử phong lưu năm xưa thực ra là một nữ tử? Có ai ngờ được, người suýt gả cho ngươi lại quay đầu chọn tiên vương, còn sinh cho hắn ta một nữ nhi? Trớ trêu thay, ngươi lại xem nữ nhi người ta như bảo vật, thậm chí không tiếc lộ thân phận thật chỉ để đỡ nàng lên làm vương!"
Tần Cửu Phượng siết chặt chuôi kiếm, bình thản hỏi:
"Nói đi, ngoài Hàn Văn Tu, đồng đảng của ngươi còn những ai?"
"Còn nhiều lắm. Có bản lĩnh thì ngươi đi mà giết sạch thiên hạ!"
"Không nói?"
Tần Cửu Phượng vươn tay bóp chặt cổ y.Hàn đại phu trợn mắt trắng, giọng đứt quãng:
"Ngươi cứ giết... giết thiên hạ đi..."
Tần Cửu Phượng buông tay, lãnh đạm:
"Dù sao cũng là đại phu của nước Tần, sống vinh quang, chết cũng phải chết cho thể diện."
Nàng giơ hai ngón tay, giọng lạnh tanh:
"Cho ngươi hai con đường. Một, ta ra tay. Hai, tự mình giải quyết."
Đêm đen dày đặc, còn rất dài—Khi Vệ Tự đến nơi, Hàn phủ đã thành biển xác chết.
Mưa phùn lất phất, gột rửa máu tanh, để lại một khoảng trời đất sạch sẽ.
Ngay trong sân viện trước cửa, Tần Cửu Phượng vẫn đứng đó, cẩn thận lau sạch máu trên kiếm. Dưới đất là một thân thể đang nằm—chính là vị Hàn đại phu từng bất chấp mạng sống chống lại vận mệnh. Nhưng cổ họng y đã bị cắt đứt, máu thấm đỏ nền đá.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Vệ Tự, quen thuộc đến nỗi khiến lòng nàng run rẩy, như trở lại từng bước đi đầy máu lửa năm xưa.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Tần Cửu Phượng không quay đầu cũng biết là ai.Nàng vung kiếm lên, đặt ngang trước mắt, dửng dưng giải thích một câu:
"Thần không ra tay, là Hàn đại phu biết tội nên tự vẫn."
Kiếm quang vừa sạch đã lại ánh lạnh lấp lánh, 'chíu' một tiếng tra vào vỏ. Người tinh ý vừa nhìn đã biết có đúng là tự vẫn hay không, nhưng người đến lại không truy hỏi.
"Ai gia..." Người phía sau ngẩn người đứng lại, tiếng nói nhẹ như gió thoảng, "vẫn còn cần giữ mạng hắn."
"Giữ để làm gì? Để hắn tiếp tục phái người ám sát Cơ Hoàng?"
Tần Cửu Phượng xoay người, hành lễ rất đúng mực:
"Thần thay Thái hậu trừ đi chướng ngại, cớ sao lại bị xem như kẻ không ra gì?"
Vệ Tự chau mày:
"Cửu Phượng, ai gia biết ngươi là vì Cơ Hoàng..."
"Phải, người biết ta là vì nàng. Vậy người định xử trí ta thế nào?"
Không chờ nàng đáp, Tần Cửu Phượng chỉ vào thi thể dưới đất, bình thản nói:
"Kẻ này nhất định phải chết. Thái hậu biết vì sao không?"
"Vì sao?"
Tần Cửu Phượng vẫn giữ lễ, giọng bình tĩnh đến lạnh băng:
"Bởi vì hắn nói, điều hối hận nhất đời hắn chính là đưa người vào cung làm hoàng hậu."
Cũng chính là điều bản vương hối hận nhất đời—vậy nên hắn phải chết!
Vệ Tự im lặng, đưa mắt nhìn khắp Hàn phủ. Khắp nơi là xác người, nằm la liệt. Nàng tự biết bản thân không phải người lương thiện, nhưng nhìn người trước mắt khi đã ra tay thì tàn nhẫn chẳng kém chút nào.
Nàng nhức đầu, gắng gượng không ngất, chỉ nhẹ giọng nói:
"Ai gia nhận được mật tín, Hàn đại phu cấu kết kẻ khác mưu phản. Ai gia vẫn chưa tra ra người đứng sau."
Tần Cửu Phượng cười lạnh:
"Lại là hậu duệ nào của thần muốn tạo phản đây?"
"Ngươi có biết giết đại phu là tội gì không?"
Việc tự ý xử tử không qua vương mệnh, dù đúng lý cũng khó dung tha. Tần Cửu Phượng xưa nay vẫn hiểu rõ đạo lý này, liền ném kiếm xuống:
"Dù là vì giúp người quét sạch chướng ngại, hay vì tư thù, thì mạng của thần từ lâu đã nằm trong tay Thái hậu. Xin người xử trí."
Trường kiếm chói lọi rơi xuống ngay dưới chân nàng, Vệ Tự cúi mắt nhìn, phất tay:
"Người đâu, lôi Cửu Vương gia xuống, đánh ba mươi trượng."
Tội nặng hay nhẹ, cuối cùng đều lấy roi trượng mà xử.
Lần này cũng không ngoại lệ, vẫn là ba mươi roi như cũ.
Tần Cửu Phượng ngửa mặt nhìn trời, mưa vẫn rơi lất phất, lạnh buốt lướt qua mặt nàng, để lại hai dòng lệ mỏng manh. Trong màn đêm, nàng tự giễu cười khẽ:
"Thần... mông đã hết đau rồi, đến đi, lại có thể nở hoa rồi."