Dầm mưa rồi lại dầm mưa, thật sự là mê muội đến hồ đồ, giữa đêm khuya vinh hạnh mà phát sốt cao.
Lúc lên cơn sốt, nàng đã ngủ say, thế là Tần Đường Cảnh lại một lần nữa vinh hạnh mà sốt đến mê man bất tỉnh, miệng bắt đầu nói mê. Cũng không nói gì phức tạp, cứ lặp đi lặp lại ba chữ "Sở Hoài Mân", hết lượt này đến lượt khác.
"Sở Hoài Mân... Sở Hoài Mân..."
Mỗi một tiếng gọi đều uể oải, trầm thấp, theo nhịp ngực phập phồng, phảng phất như mang theo nỗi bất mãn cùng cố chấp của nàng.
Tần Đường Cảnh nằm trên giường, mặt đỏ bừng, trán nóng như lửa, khiến A Di hầu hạ bên cạnh lo đến quýnh quáng, vội vàng gọi quân y đến khám bệnh hạ sốt. Mãi đến đêm khuya, người vẫn chưa tỉnh lại.
Thân thể Tần Vương vốn không yếu, chỉ là dính chút phong hàn, trước nay đều hồi phục nhanh chóng, nhưng lần này vì quá lao lực, cộng thêm tâm hỏa xung lên, nên mới khiến bệnh tình trầm trọng. A Di hết cách, cuối cùng vẫn phải đi mời người được Tần Vương nhắc tên trong cơn mê tới.
Kỳ lạ thay, người kia vừa đến, Tần Vương đang nói mê nửa đêm liền im bặt, ngoan ngoãn nằm yên không động đậy.
Sở Hoài Mân đứng bên giường nhìn nàng một lúc, sau đó ngồi xuống, vươn tay bắt mạch.
Mạch tượng bình ổn, mạch đập hữu lực. Người không có gì đáng ngại, chỉ là bị nhiễm lạnh, hàn khí nhập thể, lại thêm khí uất công tâm, nên mới khiến bệnh nặng hơn.
Gương mặt Tần Đường Cảnh vẫn còn đỏ bừng, trán sờ vào vẫn nóng. Sở Hoài Mân kê đơn, sai người sắc thuốc, lại gọi người mang nước lạnh đến, thấm khăn lụa lau mặt mấy lượt, lại đắp trán vài lần, trong ngoài phối hợp, chưa đến nửa canh giờ liền hạ sốt.
"Thế nào, đại vương không sao chứ?" Không lâu sau, Lý Thế Chu nghe tin chạy tới, khẽ hỏi.
Sở Hoài Mân ngồi nơi mép giường, lắc đầu: "Đã ngủ rồi."
"Trách ta sơ suất, lúc trở về không kịp thời giúp đại vương trừ hàn." Lý Thế Chu tự trách mấy câu, trong góc phòng ánh nến lay động, nàng trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:
"Đại vương đã nói với cô rồi chứ?"
Sở Hoài Mân khẽ "ừ" một tiếng.
Nói thì có nói rồi, nhưng cũng khiến người nằm trên giường nổi giận mà sinh bệnh.
Lý Thế Chu vốn đã đoán được, nên không nhắc thêm một chữ, chỉ mỉm cười như thường, vẫn là dáng vẻ quân sư mưu trí, nói vài câu an ủi Trưởng Công chúa rồi cáo lui. Nàng nói, tâm ý Tần Vương thực ra rõ ràng như gương sáng, rồi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Trưởng Công chúa.
Đứng ở góc độ người ngoài mà suy xét, thì lý trí có thể thông cảm. Nhưng bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt Triệu – Tống trong một trận, với Tần Vương mà nói lại là chuyện hoàn toàn khác.
Lý trí và tình cảm, xưa nay luôn đối lập.Bao ngày đêm khổ nhọc vun đắp được một chút tín nhiệm mỏng manh, cuối cùng bị hai chữ "không tin" đập tan. Niềm tin đối với kẻ thường thì dễ dàng phó thác, còn với các nàng, lại như lưỡi dao liếm máu.
Đêm ấy hạ sốt xong, thân thể Tần Đường Cảnh quả nhiên cứng cỏi, hôm sau tỉnh dậy đã thần sắc hồng hào, sinh long hoạt hổ. Nếu không phải A Di vừa lau nước mắt vừa kể lể một tràng, nàng còn chẳng biết mình đã bệnh suốt cả đêm.
"Lại là canh gà?" Lông mày Tần Đường Cảnh cau chặt. Mùi vị vẫn quen thuộc, nhưng tâm tình lại chẳng giống xưa.
"Phải rồi, vẫn là Trưởng Công chúa đích thân hầm bồi bổ cho đại vương đó."
"Hừ." Tần Vương xưa nay vốn rất khoái uống canh gà, giờ chỉ hừ lạnh một tiếng, "Không có ý tốt."
Nàng bưng bát, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Đây tính là gì? Vừa cho một bạt tai lại xoa vài cái dỗ ngọt? Sở Hoài Mân tưởng nàng là trái hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp? Nàng cứ nhất quyết — không uống!
Đặt bát xuống, Tần Đường Cảnh duỗi người vươn vai, ung dung bước ra ngoài.
Không ngờ, chưa đi được bao xa, liền chạm mặt Trưởng Công chúa.
Đêm qua chia tay chẳng mấy vui vẻ, nay gặp lại trong lòng đều không thoải mái. Tần Đường Cảnh bước nhanh hơn, ánh mắt nghiêng liếc nàng một cái, mà Sở Hoài Mân chỉ đứng yên, cũng không có ý tiến tới.
Càng gần càng nhanh, cuối cùng không nói một lời.
Cứ thế mà lướt qua nhau.
Liên tiếp nửa tháng, mưa đông không ngớt, Tống Dung vẫn thủ vững thành Nhạn, kế hoạch công thành đành gác lại.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông của nước Triệu cuối năm sắp đổ tuyết, lúc đó đại quân càng khó xuất chiến. Mọi người trong quân tâm trạng nôn nóng như lửa đốt, chỉ có người đáng ra nên sốt ruột nhất thì lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Trong mắt mọi người, Tần Vương yêu chiều Trưởng Công chúa, thế mà dạo này có rảnh cũng không bước vào trướng của nàng nửa bước. Vô sự lại đến tìm nữ tướng đánh cờ, hai người này đều quá khác thường, mà Tần Vương lại càng thong dong hơn ai hết.
"Ván này, đại vương đi sai rồi." Lý Thế Chu mỉm cười ăn một quân trắng của đối phương.
Tần Đường Cảnh ung dung đặt một quân đen khác, thẳng thắn nói:
"Quân vương không sai, chỉ có thành vương và bại khấu."
"Nói hay lắm. Quân vương không sai, sai ở chỗ, thành vương bại khấu* mà thôi."
(*được làm vua thua làm giặc)
Lý Thế Chu, một tay thừa tướng tâm cơ sâu xa, nói năng khéo léo, lại hỏi:
"Vậy đại vương cho rằng mình đã là bại khấu rồi sao?"
"Chưa hẳn, cô vương còn chưa tới bước đường cùng. Chỉ là lần này đích thân thân chinh, cuối cùng lại công cốc trở về, mặt mũi chẳng còn đâu nữa. Đám nho sinh yếu ớt trên triều đình không biết sau lưng chê cười thế nào."
Nhắc đến đây, Tần Đường Cảnh liền giận sôi, đặc biệt là tên đại phu họ Hàn kia, sớm muộn gì cũng lột da hắn!
"Vậy đại vương có còn nhớ thần từng nói một câu không?"
Lý Thế Chu nhẹ nhàng hạ một quân đen giữa ba quân trắng, vừa cười vừa nói:
"Thiên hạ loạn, bắt đầu từ nước Tống."
"Tất nhiên nhớ." Tần Đường Cảnh tiếc nuối, ánh mắt chợt lóe sáng, "Chỉ tiếc là mới loạn chưa đến nửa năm."
Nói dứt câu, quân trắng trong bàn cờ đã vây chặt quân đen, khiến Lý Thế Chu cũng tiếc nuối:
"Là thần sai rồi."
Nàng lại nói tiếp:
"Trước khi đại vương thân chinh, Cửu vương gia từng đến tìm thần. Người đoán được Tống Dung sẽ giúp nước Triệu."
Tần Đường Cảnh ngẩn người.
"Thần lúc ấy cũng rất kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì Cửu vương gia chinh chiến dày dạn, dụng binh như thần, đoán ra cũng chẳng có gì lạ. Người ban đầu cũng chỉ suy đoán, chưa dám chắc, nên đã phân tích nhiều khả năng và chuẩn bị đối sách. Người có dặn thần, nếu thật sự đến mức bất đắc dĩ, thì có thể tung ra một tin tức. Thủ đoạn tuy độc, nhưng đủ để một lần nữa khiến Tống quốc rối loạn."
Thời cơ đã đến, Lý Thế Chu từ trong tay áo lấy ra một túi gấm, dâng lên:
"Đại vương xin hãy xem thử."
Trong túi chỉ có một mảnh giấy, chữ viết thưa thớt vài dòng, nhưng sau khi Tần Đường Cảnh đọc xong liền vỗ mạnh đùi, bừng tỉnh đại ngộ — thì ra nàng đã quên khuấy mất việc này!
Vẫn là tiểu hoàng thúc suy tính chu đáo.
"Chí ít trong vòng một năm, Tống Dung khó lòng rảnh tay, e rằng còn chuốc lấy họa sát thân."
"Cứ theo lời tiểu hoàng thúc mà làm!"
Tranh giành thiên hạ là chuyện ngươi sống ta chết, với kẻ địch mà mềm lòng chẳng khác nào đẩy bản thân vào tuyệt lộ. Tần Đường Cảnh không ngu, càng không phải hạng quân vương yếu đuối bất tài — nàng quyết không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đánh đổ kẻ địch.
Thế nhưng, mong muốn phá thành Nhạn vẫn chẳng thành hiện thực. Hai bên giằng co, gươm súng không động mà ánh mắt như hổ rình mồi, cùng chờ thời.
Tống Dung toan tính dùng kế "không hao binh tổn tướng", lấy thời gian mài mòn quân Tần. Thời gian càng lâu, bất lợi càng nghiêng về phía Tần. Một khi Triệu quốc kịp lấy lại hơi sức mà phản công, e rằng tổn thất lại càng lớn. Nàng biết rõ Tần Đường Cảnh sẽ không mạo hiểm.
Trì hoãn hơn tháng, Triệu Toại rốt cuộc sốt ruột đến cực điểm, đích thân tìm đến nơi ở của Tống Dung chất vấn:
"Sao chưa xuất binh đánh Tần Đường Cảnh!"
"Ngươi tưởng đánh trận là trò chơi con nít chắc?" Trong viện, Tống Dung thong dong thưởng trà, "Quả nhân chỉ đồng ý đuổi quân Tần, chưa từng đáp ứng sẽ xuất binh."
Triệu Toại tức giận, giọng gắt:
"Thế phần lớn lãnh thổ của ta phải làm sao? Không còn đất, còn gì là vương của một nước!"
"Mất mấy tòa thành và mất cả một nước, Triệu Vương chắc hẳn vẫn phân biệt được nặng nhẹ chứ?" Trời vừa tạnh, gió xuân phảng phất, lời nàng thốt ra như đinh đóng cột khiến Triệu Toại nghẹn đến mặt mày đỏ bừng.
Đuổi được hổ, lại mời sói vào nhà — Triệu Toại hối hận không nguôi.
"Đại vương! Dưới chân núi có động tĩnh!" Lúc này có trinh sát hớt hải chạy vào: "Quân Tần hôm nay đã nhổ trại!"
Tống Dung khựng lại, Triệu Toại vội vàng hỏi:
"Nhìn rõ chưa?"
"Rõ ràng lắm! Tuyệt đối không sai!"
"Đáng chết! Tần Đường Cảnh cuối cùng cũng chịu lui binh rồi!" Triệu Toại nghiến răng, tung chân đá văng chậu hoa, mấy đóa hoa nở rộ bị giẫm thành bùn nhão.
Tống Dung thản nhiên nói một câu:
"Triệu Vương ngươi xem, ngày nào cũng nóng nảy làm gì, giờ chẳng phải họ lui binh rồi đó sao."
Cuối cùng, Triệu Toại giẫm nát hết hoa trong sân.
Nơi này là đất của Triệu Vương, muốn phá thì cứ phá, chẳng can gì đến nàng. Tống Dung ngó lơ cảnh tượng hỗn độn, cúi người nhặt một cánh hoa may mắn chưa bị giẫm nát, gương mặt tuấn tú thấp thoáng nụ cười.
"Cố nhân sắp rời đi, bằng hữu sao có thể không tiễn. Người đâu, gửi thiệp mời, mở tiệc tiễn biệt ngoài cổng thành."
Chẳng bao lâu, quân doanh nghị sự.
"Hừ, bày tiệc gì chứ. Dẫu là núi đao biển lửa, cô vương cũng chẳng sợ, há lại bị một Tống Dung dọa nạt được." Tần Vương hờ hững ném thiệp mời lên không, trong trướng lại là một màn im lặng nhìn nhau.
Bày tiệc tiễn biệt trước cổng thành Nhạn, rõ ràng là mỉa mai chiến thần Tần quốc phải ôm hận rút lui.
Tống Dung lời lẽ trang trọng, hẹn nàng nửa canh giờ sau dự yến tại thành môn thành Nhạn.
Nói đi là đi, Tần Đường Cảnh phất tay áo ra khỏi trướng, sai người dắt ngựa. Khóe mắt liếc thấy bóng người thướt tha đứng không xa, tâm tình bỗng chốc nôn nao, nàng mím môi coi như không thấy, dứt khoát giật cương lên ngựa.
Tần Đường Cảnh không cấm nàng đi theo, vì thế Sở Hoài Mân cũng cưỡi "Trường Phù" theo sát bên.
Thành Nhạn vẫn sừng sững hiên ngang.Cổng thành mở rộng, hộ thành hà đã được lấp bằng, bên trên quả nhiên bày vài bàn tiệc. Tống Dung ngồi giữa, nheo mắt trông người dần dần cưỡi ngựa tiến gần.
Dẫn đầu là hai tuấn mã song hành — vẫn là cặp bích nhân sóng vai.
Tần Đường Cảnh phi thân xuống ngựa, bên hông cài một cây quạt xếp. Nàng ung dung mở quạt 'soạt' một tiếng, ánh mắt lướt quanh cảnh trí quanh thành Nhạn, vừa lắc quạt vừa cảm thán:
"Phong cảnh sau mưa thật đẹp. Trái có cầu nhỏ nước chảy, phải có rượu ngon vài ly, bên cạnh lại có mỹ nhân đồng hành — cảnh này hệt như tài tử Giang Nam du xuân, Tống Vương thật phong nhã."
Tống Dung bật cười:
"Ta lại thấy, cảnh đẹp thế nào cũng chẳng bằng một nụ cười của Cơ Hoàng."
"Chứng tỏ ta mặt đẹp." Tần Đường Cảnh ứng đối tự nhiên, "Quá khen, quá khen."
Nàng vòng tay chắp quyền, hành lễ theo lối giang hồ.
Tống Dung cũng nghiêm cẩn đáp lễ, tựa như bằng hữu lâu năm gặp lại.
Vừa yên vị, Tống Dung liền hỏi:
"Lúc này đây, chúng ta còn có thể coi là bằng hữu chăng?"
Sở Hoài Mân không thích nhiều lời, chỉ yên lặng ngồi cạnh Tần Đường Cảnh không mở miệng. Nghe vậy, Tần Đường Cảnh lập tức đáp:
"Tính chứ. Tống huynh có lòng tổ chức tiệc tiễn biệt, cớ sao không tính là bằng hữu."
"Đã vậy, hôm nay ta và ngươi không phải quân vương, chỉ là bằng hữu bình thường. Nào, ta kính ngươi một ly." Tống Dung hào sảng nâng chén cạn sạch, lau miệng rồi thấy Tần Đường Cảnh vừa nhấc ly đã bị Sở Hoài Mân ngăn lại.
"Sao vậy, Trưởng Công chúa sợ ta hạ độc?"
"Nàng không sợ." Rượu sóng sánh, không mùi lạ, Tần Đường Cảnh liếc mắt, gạt tay nàng ra, cười gằn:
"Ta chỉ sợ ngươi không có gan hạ độc thôi."
Giọng điệu sắc như kim châm, Tống Dung nhìn nàng uống cạn, thở dài:
"Cơ Hoàng, vì sao không cho ta một cơ hội? Ta đối với nàng là thật lòng. Dù không làm Tống Vương cũng chẳng sao, chỉ cầu song hành cánh liền cánh."
Tống Dung tự cho là thâm tình, nhưng vào tai Tần Đường Cảnh lại khiến nàng rùng mình buốt sống lưng.
Nàng đảo mắt, giả bộ tiếc nuối:
"Vậy ta chỉ có thể phụ lòng Tống huynh, bởi ta đã có người trong lòng, chỉ cầu kiếp này đôi lứa vẹn toàn."
"Cơ Hoàng khi nào đã có người?"
"Nửa năm trước." Tần Đường Cảnh thong thả đáp, "Trưởng Công chúa Sở quốc tổ chức luận võ chọn phò mã, trùng hợp thay, ta thắng."
Sở Hoài Mân bên cạnh vẫn bình thản vuốt ve chén rượu, không hé lời.
Tống Dung lắc đầu:
"Tiếc là Sở quốc chưa từng thừa nhận nàng là phò mã của Trưởng Công chúa."
"Thừa nhận hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả." Thành vương bại khấu, ai còn màng đến quá trình? Kết cục là nàng đã đưa người về nước, giờ lại luôn mang bên cạnh.
Tống Dung chăm chú nhìn nàng:
"Thật không muốn cho ta cơ hội nào sao?"
Tần Đường Cảnh dứt khoát:
"Không muốn."
"Lời đồn quả không sai, nữ tử Tần thị các ngươi quả thật đều là kẻ nhẫn tâm." Trong mắt Tống Dung, dù biểu cảm thế nào nàng cũng vẫn đẹp, ngay cả sự lạnh nhạt trong ánh mắt cũng mang vẻ đặc biệt — như muối mặn đổ thẳng lên vết thương.
Tống Dung nhìn sang Sở Hoài Mân, ngỡ nàng sẽ nói gì, song Sở Hoài Mân chẳng hề ngó đến, vẫn trầm mặc không nói.
"Vậy thì thôi." Ánh mắt Tống Dung lại trở về người trong lòng, nụ cười hiện ra, đầy gian hiểm:
"Cơ Hoàng, ta vẫn muốn nói một câu — một trời một đất, mãi mãi không thể..."
"Phập!" Một tiếng giòn tan, Tần Đường Cảnh hung hăng ném chén rượu xuống đất.