"Trưởng Công chúa, việc này e là khó xử rồi, Tần Vương liệu có chịu thả người không?" Vừa ra khỏi địa lao đã nghe tin Tần Vương hồi cung, Trần Hạo lập tức nhăn nhó lo lắng, "Thần thấy chuyện này không đơn giản đâu."
Ánh tà dương kéo dài bóng người trên mặt đất, Sở Hoài Mân nhìn cái bóng lẻ loi kia, nhẹ giọng: "Dù sao cũng phải thử mới biết được dễ hay không."
Mông Quỳnh bị người Tần cho là gián điệp nước Sở, liên lụy chẳng ít. Trần Hạo kìm nén cơn giận, thấp giọng oán trách: "Khiến chúng ta rơi vào thế bị động, chẳng biết Đại vương phái y đến giúp đỡ hay là đến phá rối."
Quả thật rất phiền, Sở Hoài Mân cũng thấy khó chịu, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng huynh có gửi thư không?"
"Không, hoàn toàn không có tin tức."
Sở Hoài Mân cảm thấy mệt mỏi rã rời như hoàng hôn đang dần buông, xoa trán nói: "Ngươi hồi âm lại, bảo cứ án binh bất động."
"Rõ."
"Thêm một câu nữa, trong vòng ba tháng, phải nộp bản đồ."
"Rõ!" Câu đáp mạnh mẽ hơn hẳn.
Ba tháng nộp bản đồ, nghĩa là trong ba tháng sẽ có hành động.
Ẩn mình ở Tần quốc nửa năm, từng bước lấy lòng Tần Vương, chẳng phải chỉ để tung ra đòn quyết định cuối cùng sao?
Sở Hoài Mân bất chợt đổi hướng bước vào một con đường nhỏ yên tĩnh, Trần Hạo thấy nàng không về Hàn Thanh cung, vội hỏi: "Trưởng Công chúa, chúng ta không về cung sao?"
Sở Hoài Mân nhếch mày cười nhạt: "Tần Vương không ngu, nàng đang đợi ta."
Trần Hạo giật mình: "Vậy... Tần Vương có biết chúng ta tự ý xông vào địa lao không?" Nói xong, hít vào một hơi lạnh.
Tần Vương vừa rời phủ vương gia chưa đầy một canh giờ đã quay về cung, lại còn không về Trường Hưng cung của nàng ấy, mà là đến Thư Ngọc điện đang được canh phòng nghiêm ngặt!
Tim Sở Hoài Mân cũng trầm xuống, từng bước đi về phía Thư Ngọc điện.
Mông Quỳnh tuy hành động là theo lệnh Sở Vương, nhưng là ai khiến Sở Vương hạ lệnh? Tin đồn kia làm sao lại bay về Sở? Đang trong thời điểm chiến sự căng thẳng, vậy mà vẫn có người rảnh tay tung chiêu ly gián, chỉ có thể nói kẻ đứng sau thật sự rất giỏi sắp đặt.
Mà giờ đây, nàng định gặp kẻ đó.
"Đại vương, Trưởng Công chúa cầu kiến." Rất nhanh có người đến bẩm báo.
Người trong điện không bất ngờ, chỉ ừ một tiếng: "Tuyên."
Tần Vương quả thật đang ở Thư Ngọc điện, chỉ là Tần Đường Cảnh lúc này đang nằm dài trên giường, vừa trả lời vừa cúi đầu, ánh nến nơi góc phòng chiếu lên vầng trán đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc bôi thuốc nàng không chau mày lấy một lần, đủ thấy sức chịu đựng hơn người.
Vì suốt đêm chạy ngược xuôi, những vết thương chưa lành lại bắt đầu rỉ máu. Tần Đường Cảnh cố nén khó chịu, thấy tiểu hoàng thúc không sao mới rời đi. Không ngờ vừa ra khỏi phủ vương gia liền nhận được hai tin: Thái hậu triệu kiến Trưởng Công chúa, và Trưởng Công chúa đích thân vào địa lao cứu người — mọi chuyện đều có bóng dáng của Sở Hoài Mân.
Nghĩ đến đây, Tần Đường Cảnh khẽ nhếch môi, chậm rãi chỉnh lại áo, che đi những vết thương trên lưng trắng muốt.
Thư Ngọc điện vốn là nơi xử lý chính sự, khắp nơi đều là tấu chương, binh thư chất chồng, xứng đáng với câu: "Thư trung tự hữu nhan như ngọc*."
(*Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc)
Hương trầm cuộn khói vờn bay, khắp điện thoảng mùi hương thanh nhã.
Người đến đứng ngoài bình phong, cung kính hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tần Vương."
Tiếng cười khẽ vang lên, giọng nói chậm rãi từng câu: "Chờ xem biến hóa vốn là phong cách hành sự của Sở Hoài Mân nàng, để cô vương đoán xem, là chuyện lớn thế nào mà khiến Trưởng Công chúa đích thân tới tận cửa?"
Tần Đường Cảnh xuất hiện từ trong điện, lưng vẫn thẳng, môi mỉm cười mang theo nét giễu cợt mà Sở Hoài Mân quá đỗi quen thuộc: "Nàng tìm cô vương, là vì cứu Mông Quỳnh đúng không?"
Nói thẳng như đao kiếm, không hề vòng vo. Sở Hoài Mân cũng dứt khoát: "Đúng."
Tần Đường Cảnh theo thói quen nhướng mày: "Nói đi, nàng định dùng cách gì để đưa y ra khỏi tay cô vương?"
"Hắn bị oan." Năm chữ, ngắn gọn dứt khoát.
"Chỉ một câu 'bị oan' thì là oan sao?" Lý do quá kém, Tần Đường Cảnh cười khẩy, "Đừng nói với cô vương là nàng muốn nói Mông Quỳnh không cố ý, mà là 'vô tình' né qua tầng tầng canh gác để vào Thư Ngọc điện?"
Nơi được canh phòng nghiêm ngặt đến ruồi cũng không lọt, Mông Quỳnh lại bước được vào nửa bước.
Oan ư? Ma tin!
Tần Đường Cảnh bình thản ngồi xuống, chờ Trưởng Công chúa đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
Trưởng Công chúa mặt không đổi sắc, đáp rất đỗi ung dung: "Mông Quỳnh là người do thần nữ mang từ nước Sở sang, nghi ngờ hắn cũng là nghi ngờ thần nữ. Nay hắn đã vào ngục, thần nữ sao có thể vô can, Tần Vương cứ việc coi thần nữ là gián điệp mà bắt giam."
Tần Đường Cảnh xoay ly trà trong tay, nghe vậy liếc mắt, ánh nhìn sắc lạnh bắn về phía nàng: "Nàng tưởng cô vương không dám?"
Sở Hoài Mân siết chặt tay, chỉ nói: "Mông Quỳnh là người của thần nữ."
"Người của nàng? Là người thế nào?" Tần Đường Cảnh lạnh giọng, "Chẳng lẽ nàng muốn thu hắn làm phò mã?"
Sở Hoài Mân mím môi không nói. Tần Đường Cảnh vỗ tay cười: "Cô vương nhớ ra rồi, hôm đó nếu cô vương không phá đám cuộc luận võ kén rể của nàng, có lẽ Mông Quỳnh đã thành phò mã Trưởng Công chúa rồi. Hai người các ngươi..."
Chưa nói hết đã bị Sở Hoài Mân ngắt lời: "Ta là quân, hắn là thần, chỉ vậy mà thôi."
"Ồ." Tần Đường Cảnh khẽ cười, vẫn vỗ tay, "Nhưng nàng vẫn chưa thuyết phục được cô vương. Cô vương không tin, không thể thả người."
"Vậy Tần Vương muốn thế nào mới chịu tin?"
"Tin hay không, chẳng phải nên do nàng chứng minh hắn có bị oan hay không sao?" Tần Đường Cảnh hỏi ngược lại.
Im lặng một lúc, Sở Hoài Mân nhìn thẳng vào đôi mắt kia, không lùi nửa bước: "Được, Tần Vương cứ bắt giam cả thần nữ đi."
Trên án thư vang lên một tiếng "bốp" rõ ràng. Tần Đường Cảnh nghiến răng nói từng chữ: "Đừng tưởng nàng từng cứu cô vương thì có thể muốn làm gì thì làm, muốn uy hiếp là uy hiếp."
Ánh mắt hai bên vướng víu giữa không trung, đối diện không ai nhường ai, như kiếm bén va chạm, lóe lên tia lửa lạnh lẽo.
Nửa năm đồng hành nơi đất khách, trăm ngày trăm đêm sớm chiều sớm tối, có tranh chấp, cũng có thân mật xen lẫn đề phòng. Dần dần, lòng nghi kỵ cũng theo thời gian nhạt phai. Từ lời nói cử chỉ khách sáo xa cách, đến khi có thể thản nhiên ngủ chung một giường, niềm tin cũng từ từng trận công thành ác chiến mà vun đắp thành hình.
Những lúc sống còn, Tần Đường Cảnh luôn giao phó tấm lưng yếu huyệt nhất cho nàng, vừa là thử thách, cũng nửa thật nửa giả mà tin tưởng. Khi bị thương, người ra tay băng bó xức thuốc cũng thường là Sở Hoài Mân. Đồng sinh cộng tử đã nhiều, tình cảnh giữa họ sao có thể gọi là xa lạ?
Đôi khi Tần Đường Cảnh từng nghĩ, nếu không vì lập trường đối lập, có lẽ hai người đã là tri kỷ tốt nhất.
Im lặng thật lâu, ánh mắt Tần Đường Cảnh lướt qua vết sẹo mảnh bên mày của Sở Hoài Mân, hít sâu một hơi, cố đè nén tức giận sắp trào ra.
"Hay lắm, rất hay. Nàng muốn đồng tội với Mông Quỳnh, cô vương thành toàn." Nàng vỗ mạnh lên án thư, lạnh giọng truyền lệnh: "Người đâu, bắt lấy Sở Hoài Mân, giam vào ngục, chờ xử lý!"
Tâm tình hoàng gia như sương khói, trở mặt vô tình chẳng khác chi lật tay.
Chẳng đến một canh giờ sau, trong ngục tối tăm, Mông Quỳnh trông thấy Sở Hoài Mân, ánh mắt mừng rỡ, tưởng nàng đến cứu mình. Ai ngờ Sở Hoài Mân lại chính mình bước vào ngục thất bên cạnh, gã ngục tốt không nói không rằng, khóa cửa lại, hai người cùng bị giam cầm.
Địa lao âm u không thấy ánh sáng, khí lạnh cuồn cuộn. Trong phòng giam chỉ có một tấm ván gỗ thô sơ. Sở Hoài Mân mặc áo trắng, thản nhiên ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần như không hề bị ảnh hưởng.
Mông Quỳnh tóc tai rối bời, cả ngày rúc trong góc, ôm mặt tự trách: "Là lỗi của ta, đều tại ta, đều tại ta..."
Lảm nhảm không ngừng. Người bên kia nhẫn nại suốt hai ngày, cuối cùng không chịu nổi, gõ mạnh lên tấm ván gỗ. Địa lao lại chìm vào tĩnh mịch, tai cũng được yên tĩnh đôi chút.
Tin tức Trưởng Công chúa Sở quốc bị nhốt vào ngục của Tần quốc vừa truyền ra, triều đình liền dậy sóng.
Sở Hoài Mân từng giúp Tần quốc đánh thắng trận, lại là người được Tần Vương sủng ái, đang lúc danh vọng như mặt trời ban trưa, giờ bị giam, khiến mọi người không khỏi suy đoán.
Thái hậu biết nàng là nữ nhi cố nhân, lòng trắc ẩn trỗi dậy, lập tức đến tìm Tần Đường Cảnh, vừa gặp đã nghiêm giọng trách cứ:
"Sao lại nhốt người ta vào nơi ô uế như thế? Sở Hoài Mân vì nước ta lập đại công, cho dù phạm lỗi, cũng không nên đối xử với công thần như vậy. Nàng là Trưởng Công chúa một nước, thân thể quý giá, nơi ấy lạnh lẽo thế kia, sao chịu nổi?"
"Mẫu hậu, người sao lại bênh vực nàng?" Tần Đường Cảnh hơi kinh ngạc, đặt tấu chương xuống, hừ nhẹ, "Hơn nữa, nhi thần chịu được, sao nàng lại không chịu nổi?"
"Làm sao giống nhau được? Con với tiểu hoàng thúc của con là da dày thịt béo!"
"Không sao, nhi thần chỉ là muốn dằn bớt khí thế của nàng, đừng tưởng Tần quốc là đất của Sở quốc!"
Lời tuy có lý, nhưng Vệ Tự hiểu rõ nữ nhi không nỡ động tay thật, lại sợ xảy ra chuyện không hay, đành nhẹ giọng dặn dò:
"Làm cho có hình thức là được, sớm thả người ra đi, tránh miệng lưỡi thiên hạ bàn tán."
"Mẫu hậu, người mới là mẫu thân của nhi thần đó." Tần Đường Cảnh bất mãn kéo tay bà, "Người chỉ mới gặp nàng một lần mà đã bị nàng mê hoặc rồi sao?"
Vệ Tự khẽ nhéo mũi con gái, "Ai gia chỉ sợ con hành sự quá trớn, rước lấy phiền phức không đáng."
Tần Đường Cảnh cười khẽ, "Nhi thần biết chừng mực."
Vệ Tự bất đắc dĩ, cười nhẹ: "Tốt, tốt. Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, không được lấy mạng người, nghe chưa?"
"Biết rồi, nhi thần đảm bảo."
"Con ấy à..." Vệ Tự bật cười, khẽ búng trán nàng, rồi chuyển giọng, "Tiểu hoàng thúc của con... dạo này thế nào?"
"Rất tốt, ăn được ngủ được, còn giành đùi vịt với con nữa kìa."
"Vậy thì tốt." Vệ Tự vẫn cười, nhưng khóe môi mang theo tia gượng gạo.
Dặn dò thêm vài câu, thấy con gái hứa hẹn chắc chắn, Vệ Tự mới rời đi.
Tiễn mẫu hậu ra cung bằng lời lẽ dịu dàng, Tần Đường Cảnh mới thở dài một hơi, thấp giọng thì thầm: "Giỏi lắm Sở Hoài Mân, thật có bản lĩnh, đến mẫu hậu cũng bị nàng mê hoặc."
Đã hai ngày trôi qua, hôm nay rảnh rỗi sau khi phê hết tấu chương, Tần Đường Cảnh lòng tốt hiếm có, đích thân đến địa lao một chuyến.
Khi tiếng bước chân vang lên trong ngục tối, Mông Quỳnh ngẩng đầu nhìn thấy nàng, lập tức trợn mắt, quát lớn:
"Tần Cơ Hoàng, ngươi vô sỉ! Việc này không liên quan đến Trưởng Công chúa, có bản lĩnh thì giết ta!"
Tần Đường Cảnh liếc mắt khinh thường, lạnh lùng đáp: "Có bản lĩnh giết ngươi? Được, câu này của ngươi chính là thừa nhận tội trạng. Nói đi, mục đích của ngươi là gì khi xâm nhập Thư Ngọc điện?"
Mông Quỳnh giận đến đỏ mặt, hai chữ 'nói bậy' suýt bật ra nhưng đành nuốt xuống, nghiến răng:
"Thả Trưởng Công chúa ra, muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
"Tặc, lại một tên trung thần nghĩa sĩ." Tần Đường Cảnh lắc đầu, bước chân không ngừng, ánh mắt dần lạnh, "Ta không hỏi ngươi, thì hãy im miệng, bằng không, cả đời đừng mong ra khỏi ngục này."
Mông Quỳnh không cam chịu, trừng mắt định đáp, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ nhẹ trên ván gỗ quen thuộc, lời nói lập tức nghẹn lại, nghiến răng im lặng.
Tần Đường Cảnh tai thính, cũng nghe rõ ràng. Ánh mắt nàng chuyển hướng, dừng lại tại nơi 'tội phạm' mới vào kia, ngục tốt lập tức nhanh nhẹn mở khóa.
Bên trong, nữ tử áo trắng mở mắt, sắc mặt vẫn thản nhiên như trước. Nếu không phải sắc hồng trên mặt đã nhạt, vết đỏ bên mày vẫn còn, có lẽ Tần Đường Cảnh đã tưởng nàng sống rất thoải mái trong này.
Tần Đường Cảnh dừng bước, bình thản hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Không tệ." Sở Hoài Mân khẽ mở môi, giọng khàn khàn.
"Hừ, vì một kẻ nhỏ nhoi vô dụng, đáng để nàng chịu khổ như vậy sao?" Trong mắt Tần Đường Cảnh, Mông Quỳnh chỉ là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngay cả kiến cũng không bằng. Ấy vậy mà Sở Hoài Mân lại vì hắn chống đối nàng.
"Cũng đúng, dù sao cũng là Thiếu tướng quân của Sở quốc, không thể chết." Tần Đường Cảnh tự hỏi tự đáp, "Đúng không?"
"Đúng."
"Vì thế nàng không tiếc lấy chuyện đó ra đe dọa ta, đúng không?"
"Đúng."
"Cuối cùng, nàng cho rằng tất cả đều là trùng hợp, đúng không?"
"Đúng."
Hỏi đâu đáp đấy, Sở Hoài Mân vô cùng thẳng thắn, thật giả khó phân.
Tần Đường Cảnh khẽ gật đầu, bước vào trong, thoáng nhíu mày vì mùi hôi khó ngửi. Nàng liếc thấy cái bát sứt trên đất, bên trong là chút thức ăn thừa chưa đụng đến.
Nàng cúi xuống xem, rồi bất ngờ bưng bát lên.
"Xem đi, đường đường là Trưởng Công chúa của Sở quốc, ăn cái gì? Bánh bao thô, không thịt, lại còn thiu!" Nàng tỏ vẻ ghê tởm, đưa bát sát mặt Sở Hoài Mân, "Chỉ cần nàng cúi đầu, nhận lỗi với cô vương, cô vương sẽ lập tức thả nàng ra ngoài."