Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 40: Hôn mê



Gió lạnh rít gào, địa lao lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Chờ mãi không nghe được lời nhận sai từ miệng Sở Hoài Mân, Tần Đường Cảnh cũng không vội, vẫn nhẫn nại cầm bát vỡ hỏi lại:

"Chỉ cần nàng cúi đầu nhận sai, mọi chuyện sẽ một bút xóa bỏ, cô vương sẽ không truy cứu, thả nàng ra ngoài."

Thời gian lặng lẽ trôi qua nơi đầu ngón tay, ánh nến lúc sáng lúc mờ, phản chiếu lên gương mặt tái nhợt nhưng kiên định.

"Nếu thần có tội, thì quân hãy cùng thần chịu tội."

Muốn giằng co đến cùng phải không?

Tần Đường Cảnh thở gấp, tay siết mạnh khiến chiếc bát vỡ nát vụn, cuối cùng ném xuống:

"Hay cho câu quân thần đồng tội! Vậy nàng cứ tiếp tục ở lại đây đi!"

Nói rồi vung tay áo bỏ đi. Khi ra tới cửa lao, nàng tức giận đến mức đá mạnh vào song gỗ, suýt chút nữa làm cửa sập. Viên ngục quan đi phía sau sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

"Quý nhân à... sao lại phải khổ như thế."

Dám trái ý Tần Vương, chẳng khác gì tự tìm đường chết. Viên ngục quan lau mồ hôi, định nói vài câu nhưng lại thấy Sở Hoài Mân nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh như thể chẳng hề bận tâm đến tính mạng mình. Thầm tiếc nuối trong lòng: Đáng tiếc người lại xinh đẹp đến vậy.

"Chỉ là nhận sai một câu thôi mà, có gì to tát đâu."

Cố giữ thể diện, rốt cuộc chỉ chuốc khổ vào thân. Ngục quan lẩm bẩm, lắc đầu bỏ đi.

Ngày này qua ngày khác, đến hôm nay đã là ngày thứ tư, địa lao vẫn lạnh như băng.

Sở Hoài Mân suốt bốn ngày không ăn không uống, sắc mặt trắng bệch không còn chút sinh khí, đôi môi đỏ tươi nứt nẻ rỉ máu, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi vẻ cứng cỏi.

Chỉ là... thân thể không chịu nổi, ngày thứ tư bắt đầu choáng váng. Nàng nghĩ thầm, dựa vào tường chợp mắt một chút thôi.

Ngủ một lát, rồi lại kiên trì tiếp.

Ánh nắng từ khung cửa nhỏ rọi vào sàn đất phủ bụi.

Một giấc ngủ mơ hồ khiến cảm quan mờ nhạt, không hề phát hiện có người đến gần.

Chỉ đến khi hơi thở ấm nóng phả tới, nàng mới bừng tỉnh, mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại trước mặt.

Tần Đường Cảnh khom người, đưa tay vuốt má nàng đầy thương tiếc, vẫn là câu hỏi cũ:

"Bây giờ, nàng có nhận sai không?"

Người còn chưa tỉnh hẳn, chẳng buồn đáp lời. Sở Hoài Mân quay mặt đi, đáp lại bằng sự im lặng.

Ngay sau đó, song gỗ lại bị đá mạnh một cú, lần này vỡ ra một khe dài, Tần Đường Cảnh không ngoái đầu mà bỏ đi.

"Đại vương? Đại vương?"

Tại Thư Ngọc điện, Lý Thế Chu lần thứ năm mươi lăm gọi vị quân vương đang thất thần. Y bật cười, tiến sát tai nàng lớn tiếng:

"Đại vương!"

Tần Đường Cảnh bừng tỉnh, ngơ ngác một lúc rồi hỏi lại:

"Nữ tướng vừa nói đến đâu rồi?"

"Thần vừa nói đến việc Hàn gia bị diệt môn, cần chọn người thay thế để lấp vào vị trí đó."

"Ồ, vậy ngươi có người thích hợp chưa?"

"Hàn Văn Tu." Lý Thế Chu mở tấu chương cho nàng xem. "Đại vương thấy thế nào?"

"Không tồi, là nhân tài, có thể đảm đương trọng trách."

Tần Đường Cảnh nhìn sơ qua, rồi gạt tấu chương sang một bên: "Vậy chọn y đi."

Lý Thế Chu thấy nàng không tập trung, nhẹ nhàng hỏi:

"Đại vương gần đây có điều gì phiền lòng sao?"

"Không có."

"Là vì Sở Hoài Mân phải không?"

Bị nói trúng tim đen, Tần Đường Cảnh không giấu nữa, chống cằm khẽ ừ một tiếng.

Lý Thế Chu mỉm cười, nói khéo:

"Sở Hoài Mân vì Đại Tần mà đổ máu lập công, cũng là công thần. Không bằng, đại vương nể tình chiến hữu cũ, tha cho nàng một mạng."

"Sao ai cũng xin tha cho nàng thế? Mẫu hậu là một, tiểu hoàng thúc cũng vậy, giờ ngay cả nữ tướng ngươi cũng thế."

"Đại vương phiền muộn, nàng ấy cũng đang chịu khổ. Nếu đã không nỡ, thì sao còn phải giày vò?"

Lý Thế Chu mỉm cười, dịu dàng nói ra lời trong lòng Tần Vương.

Tần Đường Cảnh trợn mắt, im lặng hồi lâu.Không thể nào... là vì không nỡ sao?

Đêm khuya, trăng sáng.Nhưng nửa đêm lại là khoảng khắc dễ yếu lòng nhất.

Không vì điều gì khác, lại là vị Trưởng Công chúa ấy khiến Tần Vương trằn trọc khó ngủ.Nàng vô dụng đến mức nhớ lại những đêm hai người cùng ngủ chung giường khi ra trận, nhớ lại lúc Sở Hoài Mân một thân một ngựa lao vào vạn quân cứu nàng, còn cả tiếng sáo đêm hôm đó...

Tần Đường Cảnh vội vàng ngăn lại dòng hồi ức.

Đáng ghét, thật sự không để người ta ngủ yên được sao!

Sáng hôm sau, Tần Đường Cảnh dậy rất sớm, thẳng đường đến địa lao.

Thức ăn nơi đó vốn tệ hại, không phải dành cho người ăn. Năm ngày không ăn không uống, dù có là thép cũng gãy.

Thật ra chính nàng cũng không rõ tại sao lại nhất quyết bắt Sở Hoài Mân cúi đầu. Có lẽ vì người kia quá cứng cỏi, khiến nàng cảm thấy nguy cơ mơ hồ.

Cũng có lẽ, nàng chỉ muốn biết — vị Trưởng Công chúa kia, liệu có thể cúi đầu hay không.

Vừa vào địa lao, tiếng hét phẫn nộ của Mông Quỳnh vang lên bên tai:

"Ngươi đúng là trời đánh! Nếu Trưởng Công chúa xảy ra chuyện gì, ta sống chết với ngươi!"

Tần Đường Cảnh ngoáy tai, mắt chẳng liếc y một cái, bước tới trước cửa lao bên cạnh.

Bên trong, Sở Hoài Mân vẫn ngồi thẳng lưng, sắc mặt tệ hơn hôm qua rất nhiều, không còn chỉ là tái nhợt nữa.

Từng bước tiến đến gần, ánh mắt giao nhau từ xa.

Sở Hoài Mân ánh nhìn mơ hồ, không động đậy, chỉ khẽ đảo tròng mắt.

Một lúc sau, Tần Đường Cảnh dừng trước mặt nàng, lần này không hỏi có nhận sai hay không, chỉ cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, rồi khẽ thở dài, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn lên trán nàng:

"Cô vương cho phép nàng ngã xuống."

Lời vừa dứt, người kia quả nhiên ngả ra sau.Tần Đường Cảnh vội duỗi tay ôm lấy nàng vào lòng.

Sự thật chứng minh, muốn ép Trưởng Công chúa nước Sở cúi đầu nhận thua, đúng là khó như lên trời.

Ban đầu chỉ muốn dằn mặt, hạ khí thế. Không ngờ lại khiến người mất gần như cả tính mạng.

"Nàng đúng là... không sợ gì hết. Cúi đầu trước ta thì sao chứ? Giữ lòng kiêu hãnh có quan trọng hơn mạng sống sao?"

Thế nhưng người trong lòng nàng lại dùng nửa cái mạng để trả lời — vì kiêu hãnh, cái mạng này chẳng đáng là gì.

Tần Đường Cảnh cảm thán xong, bế nàng ra khỏi địa lao, miệng thì thầm:

"Cái tính bướng như trâu, không biết giống ai, đánh chết cũng không sửa được."

Phía bên kia, Mông Quỳnh vẫn chưa cam lòng, gào thét giận dữ:

"Tần Cơ Hoàng, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Nếu Trưởng Công chúa có mệnh hệ gì, Mông Quỳnh ta thề không đội trời chung với ngươi! Có gan thì giết ta đi, thả Trưởng Công chúa ra!"

Tần Đường Cảnh lúc này mới nhớ ra còn có Mông Quỳnh ở đó, bước chân khựng lại, giọng lạnh như băng:

"Cút về Sở quốc."

Sở quốc.

Đại điện tĩnh lặng như tờ, bốn người đội miện quan ngồi đó, sắc mặt đều nôn nóng bất an.

Đã quá giờ hẹn, có kẻ không kiềm được vỗ bàn quát lớn:

"Sở Vương sao còn chưa tới? Rốt cuộc có được không đấy? Gọi bọn ta đến đây, chẳng lẽ để đùa giỡn?"

"Y dám đùa giỡn cô vương, cô vương nhất định không tha!" Kẻ khác cũng vỗ án phụ họa.

Lúc này, có người lên tiếng can ngăn, giọng ôn hòa mà trầm tĩnh, y vận long bào thêu chỉ vàng, tuổi độ hai mươi, mày thanh mắt sáng, cử chỉ đều có khí độ bậc đế vương—chính là Tề Vương.

"Chư vị bớt nóng. Chúng ta cùng tụ hội nơi đây, tức là cùng chung mục đích. Cớ sao phải hấp tấp?"

Thị giả ở bên cũng phụ họa cẩn thận:

"Xin các vị quốc quân chờ thêm một chút, đại vương xử lý xong chính vụ sẽ lập tức đến ngay."

Nguỵ Vương hừ lạnh một tiếng:

"Sở Vương thì ra vẻ, Tống Vương cũng không kém. Hai tên tiểu tử mới đăng cơ chưa được bao lâu, đã dám coi thiên hạ không ra gì, về sau chẳng phải muốn đảo trời lật đất sao?"

Tề Vương cười nhạt, đáp lời như gió xuân:

"Trừ Tần quốc, sáu nước chúng ta không ai mạnh hơn ai. Không luận tuổi tác, chỉ dựa vào thực lực. Hiện giờ địch nhân là Tần quốc, chúng ta không nên loạn trong giặc ngoài."

Triệu Toại mới thất bại gần đây, lập tức gật đầu đồng tình:

"Tề Vương nói phải! Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng chống Tần!"

Phải diệt Tần quốc rửa nhục xưa kia!

Tần quốc binh cường mãnh tướng, những năm gần đây thế lực bành trướng quá nhanh, có xu thế quét ngang lục quốc, khiến các nước vừa e sợ vừa căm ghét. Vì thế, Sở Vương đứng ra liên kết chư hầu, mới có cuộc hội nghị sáu nước hôm nay.

Chờ thêm nửa canh giờ, trong tiếng oán giận của mọi người, Sở Vương mới chậm rãi bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tề Vương hỏi ngay:

"Sao chỉ có ngươi? Tống Vương đâu?"

Sở Vương nhíu mày sâu hơn, giọng mang theo tức giận ẩn nhẫn:

"Không cần chờ nữa. Hôm nay Tống Vương không tới được."

Hắn dừng một lát, gằn từng chữ:

"Có tin báo, Tống quốc đã phát sinh phản loạn."

Chư vương đều sững sờ:

"Sao lại như thế? Tống Dung chẳng phải vừa đăng cơ hay sao?!"

Sở Vương hít sâu một hơi, nghiến răng, từng chữ như rút ra từ kẽ máu:

"Tống Dung nàng ta giả làm nam nhi, điên đảo âm dương, đã bị lật đổ!"

Mọi người đồng thanh:

"Cái gì?!"

Tin tức này đủ khiến thiên hạ chấn động.

Tống Dung thân còn khó giữ, tự nhiên không thể dự hội. Vậy thì liên minh sáu nước còn có ý nghĩa gì? Vốn các nước ai cũng toan tính riêng, nghe tin liền lòng người rã rời, suýt nữa tản loạn tại chỗ.

Sở Vương vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, ngồi lên long tọa, ném ra một câu định lòng người:

"Bất quá, quả nhân còn có hậu chiêu."

Khi bọn họ còn đang tính kế thôn tính Tần quốc, Tần Vương cũng đã bắt đầu mưu tính diệt lục quốc.

Mật thư sáu nước tụ hội tại Sở quốc nhanh chóng bị đưa đến án thư trong Thư Ngọc điện.

Nữ tướng quả nhiên là nữ tướng, sớm vạch trần thân phận của Tống Dung, gây loạn Tống quốc trước, chia rẽ sáu nước sau, khiến lục quốc chẳng thể đồng lòng.

Còn chuyện sáu nước mưu đồ liên minh chống Tần, tại buổi chầu sớm, quân thần đều đồng thanh phán rằng:

"Chó cắn chó, toàn là lông."

Cứ để chúng nó đấu đá, cắn xé lẫn nhau.

Thư Ngọc điện, Tần Đường Cảnh đang phê tấu chương thì A Di vội vã chạy vào, nói:

"Trưởng Công chúa hôn mê không tỉnh, thuốc cũng không uống nổi."

Từ khi rời địa lao, Sở Hoài Mân đã hôn mê suốt hai ngày, vẫn chưa uống được một giọt nước.

Người không ở Hàn Thanh cung, mà được đưa đến Trường Hưng cung của Tần Vương.

Tần Đường Cảnh vừa đến tẩm điện, thái y vẫn đang chẩn mạch trước giường, nàng bước đến, không nhịn được hỏi:

"Cho quả nhân một câu chắc chắn—khi nào tỉnh?"

Thái y run rẩy đáp lời:

"Hồi đại vương, Trưởng Công chúa đã nhịn đói mấy ngày, lại nhiễm hàn khí, cả trong lẫn ngoài đều suy kiệt, thuốc uống vào cũng khó hấp thu, chuyện này..."

"Vô dụng!"

"Phải phải phải, là thần vô năng..."

Trên giường, Sở Trưởng Công chúa nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch gần như phát sáng, nhưng nét mặt lại ôn hòa, tựa như đang ngủ yên.

Tần Đường Cảnh đứng bên giường, ngắm nàng thật lâu, cuối cùng thất vọng ngồi xuống mép giường, khẽ chỉnh lại góc chăn, lẩm bẩm:

"Nàng xem nàng, người không tỉnh, thuốc không uống, rốt cuộc muốn làm gì? Là hành hạ bản thân hay hành hạ quả nhân? Chẳng qua là giam mấy ngày, có cần tuyệt thực đến thế không?"

Nàng cúi đầu, nhìn vết sẹo nổi bật bên mi mắt kia, ra hiệu cung nữ đỡ Sở Trưởng Công chúa dậy, tự tay bưng bát thuốc chuẩn bị đút.

Ngữ điệu cứng rắn, để muôi sát môi nàng, mang theo mệnh lệnh:

"Há miệng, uống thuốc."

Thuốc vừa chạm môi liền tràn xuống khóe miệng, A Di vội vàng lau sạch:

"Đại vương, vẫn không được..."

"Làm bộ làm tịch." Tần Đường Cảnh nhìn khuôn mặt ấy, hờn giận mắng một câu, lại múc thêm một thìa, lần này đổi giọng nhẹ hơn, như đang năn nỉ:

"Cho cô chút mặt mũi, mở miệng ra đi."

Vẫn không được. Người hôn mê, không có chút tri giác.

Tần Đường Cảnh thử đi thử lại, hơn nửa bát thuốc cũng gần hết mới chịu bỏ cuộc, sau đó đuổi hết cung nữ trong điện ra ngoài, một mình ngồi lại bên giường.

Nàng không cam lòng, lại múc một thìa thuốc, đặt bên môi Sở Trưởng Công chúa. Lúc này không còn ai, giọng nàng cũng mềm đi, mang chút nhượng bộ hiếm thấy:

"Uống thuốc đi, tỉnh lại rồi cái gì cũng nghe theo nàng, được chứ? Không uống nữa... ta sẽ đút tận miệng cho nàng uống!"

Câu sau đã chẳng còn dịu dàng gì, toàn là hăm dọa.

Tần Đường Cảnh lại ngồi thêm lát, thấy thuốc sắp nguội, khẽ "ồ" một tiếng như tự nhủ, rồi cúi người lại gần, ghé sát bên tai nàng, cười khẽ như hồ ly:

"Nàng không phản đối thì ta coi như nàng đồng ý vậy."