Người vẫn nằm yên bất động.
Không tỉnh? Tần Đường Cảnh đành phải thẳng lưng dậy:
"Vì để giữ cái mạng nhỏ của nàng, cô vương miễn cưỡng giúp một tay vậy."
Nói rồi, nàng nhấc bát thuốc lên, ngậm một ngụm, tay kia giữ cằm Sở Hoài Mân, khẽ bẻ hé đôi môi nàng ra, rồi không chút do dự mà áp môi truyền thuốc. Nước thuốc dần dần men theo bờ môi nàng tràn vào giữa kẽ răng Sở Hoài Mân.
Đợi thuốc trôi hết vào bụng, Tần Đường Cảnh khẽ lau môi, giữ nguyên tư thế đó, đưa tay véo nhẹ mặt Sở Hoài Mân. Vị trưởng công chúa vốn lạnh lùng cao ngạo lại mặc nàng muốn làm gì thì làm, khiến nàng không khỏi thở dài, tự lẩm bẩm:
"Nếu nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn như bây giờ, cô vương sao lại làm khó nàng đến vậy."
Nói xong, nàng lại cầm bát thuốc lên lần nữa.Hoàn toàn không nhận ra, trên giường kia, người đang nằm khẽ động đầu mày.
Chỉ động một chút rồi lại bất động.
Chút thuốc còn lại trong bát sắp hết, Tần Đường Cảnh dựa vào mép giường, ngón tay vuốt ve một lọn tóc đen nhánh của Sở Hoài Mân.
"Sở Hoài Mân, Sở Tê Ngô..." nàng khẽ gọi, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, "Tính tình quá kiêu ngạo, không phải là chuyện tốt đâu."
Một chiếc giường, hai người nằm. Sở Hoài Mân không phản ứng, còn Tần Đường Cảnh thì có phần hụt hẫng.
Không rõ hụt hẫng vì điều gì, chỉ là trong lòng nảy sinh cảm giác đó.
Nghĩ đến thân là nữ vương một nước cao cao tại thượng, bước qua vô số xác người mới có được ngày hôm nay, thế mà lại vì một nữ nhân mà tâm loạn thần mê! Từ nhỏ nàng đã lập chí thống nhất Cửu Châu, dưới trăm ngàn lời dè bỉu, nàng muốn lưu danh thiên cổ!
Tình – trong mắt nàng – chẳng đáng giá một xu.
Thế nhưng chữ "tình" này, lại khó lường, khiến lòng người chẳng yên—
"Người dám chống lại cô vương, chưa ai có kết cục tốt. Còn nàng thì sao? Nàng chống lại ta, vậy mà ta lại tha cho nàng... E rằng thiên hạ này chỉ có mình nàng, Sở Hoài Mân, mới được như thế. Nàng nên thấy vinh hạnh, vì ta chưa lấy mạng nàng."
Một lúc sau, Tần Đường Cảnh lại buông tiếng cảm thán, vô cùng chán chường dùng đuôi tóc của Sở Hoài Mân nhẹ nhàng chọc vào mặt nàng, người kia vẫn nhắm mắt không phản ứng.
Không khí yên lặng đến nỗi khiến lòng người ngột ngạt, bỗng bị tiếng A Di phá tan:
"Đại vương, bên ngoài có thị vệ Sở quốc đến, nô tỳ xua mãi cũng không đi!"
"Có chuyện gì?"
"Hắn nói chỉ cần trưởng công chúa chưa ra ngoài, hắn sẽ còn đứng đó chờ!"
Tần Đường Cảnh nhướng mày, cuối cùng cũng rời khỏi giường.
Bước ra ngoài điện, quả nhiên nhìn thấy thị vệ thân cận của Sở Hoài Mân – Trần Hạo.
"Xét thấy ngươi trung thành bảo vệ chủ tử, cô vương sẽ không truy tội ngươi dám quấy nhiễu quân vương." Tần Đường Cảnh đứng trên bậc thềm, đón ánh dương nhẹ vươn vai, quả thật có phong thái của một minh quân rộng lượng.
Trưởng công chúa bị nắm chặt trong tay Tần Vương, Trần Hạo rất biết điều, chỉ dám giận chứ không dám nói gì.
"Chậc, ngươi đừng nhìn cô vương bằng ánh mắt đó. Sở Hoài Mân không sao, tạm thời chưa chết được, có thể an tâm rồi." Tần Đường Cảnh rất có lòng tốt mà giải thích một câu, lúc đi ngang qua hắn, lại nói thêm:
"Ngươi muốn canh thì cứ canh."
Không bị đuổi đi, Trần Hạo nhất thời hơi sững sờ, nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của nàng dần khuất xa, bàn tay dần siết chặt.
Lòng hắn rối loạn, khuôn mặt trầm hẳn, thầm nghĩ: Không thể đợi thêm nữa rồi—
Cùng lúc ấy, nước Tống cũng đã đại loạn.
Tân quân vương Tống Dung bị vạch trần thân phận nữ nhi, bị phế truất, giờ không rõ tung tích, cuộc tranh đoạt ngôi vị chính thức rơi vào máu lửa.
Trong cơn gió tanh mưa máu, kẻ có khả năng lên ngôi nhất đã ra tay độc ác, truy sát Tống Dung, dồn nàng vào tuyệt lộ, quyết tâm trừ cỏ tận gốc.
Tống Dung thất thế, trung thần bị diệt, đám kẻ cơ hội trong triều đồng loạt phản bội.
Phía sau chẳng còn ai, Tống Dung như chó nhà có tang, ngẩng đầu lên, ngay cả bầu trời cũng nhuốm vẻ tuyệt vọng.
"Đại vương, chúng ta... còn có thể trốn đi đâu nữa?" Trong ngôi miếu đổ nát, một nữ tử co ro, thân thể yếu ớt run rẩy, đống lửa bập bùng không sao xua được cái rét từ trong tim, nàng chỉ biết rúc vào lòng người bên cạnh tìm hơi ấm.
"Sợ không?" Tống Dung ôm nàng.
"Không sợ, có người ở đây... thiếp sẽ không sợ." Nữ tử lại rúc sâu vào lòng Tống Dung, giọng run run.
"Vương hậu đừng sợ, cứ xem như chúng ta đang du ngoạn." Tống Dung cười nhẹ trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng kia, "Trời rộng đất lớn, chẳng lẽ không có chỗ dung thân cho Tống Dung ta?"
"Nhưng mà... chúng ta đã hết đường rồi. Đại vương, thế này đi! Chúng ta tới Tần quốc, chúng ta đi tìm ca ca, ca nhất định sẽ giúp chúng ta!"
Tống Dung khẽ thở dài, xoa đầu nàng, "Ngốc ạ."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng tim lạnh như băng. Tống Dung xoay đầu, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định, chẳng biết đã nhìn đi đâu.
Người duy nhất biết thân phận thật của nàng mà vẫn một lòng không rời – chính là tân vương hậu của nàng, Tần Minh Tố!
Dù trời có sập, đất có nứt, Tống Dung này sớm muộn cũng sẽ trở lại!
—
Thuốc là thuốc tốt, sau lần đầu được đút uống, tuy Sở Hoài Mân vẫn chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã hồng hào thấy rõ.
Bên kia, Trần Hạo vẫn như cũ, đứng canh trước cửa điện, chẳng nhúc nhích.
Sở Hoài Mân một ngày chưa tỉnh, Tần Đường Cảnh vẫn kiên nhẫn đút thuốc mỗi ngày.
Sau hai lần thân mật trước, lần này đã rất thuần thục. Khi nàng cúi người truyền thuốc lần thứ ba, thuốc vừa chạm họng, Sở Hoài Mân đột ngột ho khan một tiếng, lồng ngực phập phồng, cuối cùng bị sặc mà tỉnh dậy.
Bao ngày qua, cũng nên tỉnh rồi.
Tần Đường Cảnh cầm bát thuốc, chớp mắt nhìn nàng mở mắt ra.
Miệng kề miệng đút thuốc, may mà không xảy ra màn hiểu lầm kiểu "anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lại mắng anh hùng vô lễ" như trong truyện cũ rích.
Sở Hoài Mân lấy lại hơi thở, vừa mở mắt đã thấy Tần Đường Cảnh ngồi bên giường, giọng yếu ớt hỏi:
"Ngươi đang làm gì?"
"Ta đang cứu nàng." Tần Đường Cảnh nghiêm túc nói, chẳng hé nửa chữ về cách cứu người, "Đút thuốc cho nàng đó."
Sở Hoài Mân nghi ngờ nhìn nàng một cái. Cảm giác kỳ lạ ban nãy nàng không phải không nhận ra, chỉ là lúc này đầu đau như búa bổ, mơ màng choáng váng, cũng chẳng còn sức để truy cứu thêm.
Nàng xoa trán, "Ngươi không phải là..."
"Ta làm sao? Nàng đói đến ngất xỉu trong địa lao." Tần Đường Cảnh cười như không cười, đưa bát thuốc tới sát miệng nàng, "Nàng còn không tỉnh, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài tốt, ném thẳng vào bãi tha ma."
Sắc mặt Sở Hoài Mân khẽ nhíu lại, mới tỉnh dậy, toàn thân vô lực.
"Thôi được rồi, ta đút cho nàng." Tần Đường Cảnh một tay nâng bát, tay kia đỡ nàng dậy, "Như nàng mong muốn, Mông Quỳnh ta đã thả, nàng thắng rồi."
"Ta thắng rồi?" Giọng nói nàng khàn khàn.
"Đúng vậy, nàng – Sở Hoài Mân, thắng ta – Tần Cơ Hoàng. Vui chưa?"
Tần Đường Cảnh tỏ rõ vẻ khó chịu, múc một muỗng thuốc đưa đến bên môi nàng, ra lệnh: "Há miệng."
Sở Hoài Mân không nhúc nhích.
"Không uống? Vậy ta dùng miệng đút cho nàng." Tần Đường Cảnh thực sự đưa bát lên môi, nhưng còn chưa chạm thì đã bị Sở Hoài Mân giữ lại, ánh mắt u lãnh lạnh lẽo mang theo vài phần giận dữ.
Vì... cuối cùng nàng cũng nhớ rõ cảm giác kỳ lạ kia là gì, đến từ đâu.
"Ta là vì cứu nàng, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nàng chết?" Thấy Sở Hoài Mân lộ vẻ như vậy, Tần Đường Cảnh có hơi chột dạ nhưng cũng không tức giận, rất hiểu tâm trạng bị "chiếm tiện nghi" nên giọng nàng cũng dịu lại, "Mạng chỉ còn nửa cái, còn để tâm... đến cách cho uống thuốc? Đừng trừng nữa, mau uống đi."
Một tiếng "vô lễ" vang lên, Sở Hoài Mân đã vung tay về phía nàng.
Nhưng chỉ cách mặt nửa tấc liền dừng lại, Tần Đường Cảnh phản ứng nhanh, lập tức nắm chặt cổ tay nàng, cáu kỉnh: "Chưa rõ trắng đen đã ra tay, ta là vì cứu nàng!"
"Không cần ngươi cứu." Giọng vẫn khàn, nhưng tức giận càng rõ rệt.
Lòng tốt không được báo đáp khiến Tần Đường Cảnh bật cười vì tức, càng giận hơn, nàng đưa cả bát thuốc vào miệng, ngậm hết rồi tiện tay ném bát xuống đất, bát vỡ tan. Người nàng cũng áp sát, hoàn toàn chặn lại đôi môi lạnh lùng vô tình kia, một lần nữa thành thạo truyền thuốc.
Sở Hoài Mân căn bản chưa kịp phản kháng, chỉ theo bản năng vung tay, nhưng lực yếu như bông chạm vào ngực Tần Đường Cảnh không hề gây đau.
Vị thuốc đắng ngắt lan khắp đầu lưỡi hai người, không chừa chút nào trôi vào cổ họng Sở Hoài Mân, nhưng môi răng vẫn dính chặt, mãi sau mới dần dần có chút ngọt dịu.
Không rõ là ai buông ra trước nhưng rất không vui vẻ. Ánh mắt Sở Hoài Mân lạnh tới mức có thể giết người.
"Nàng hôn mê, không có ý thức, ta đã đút thuốc ba lần như thế." Tần Đường Cảnh không ngại đôi mắt băng giá kia, dũng cảm vươn cổ ra, chủ động: "Nàng muốn giết thì giết đi."
Sở Hoài Mân nắm chặt tay, lại nới ra, hết nắm lại xòe, cuối cùng chỉ đẩy nàng ra.
"Không giết à?" Tần Đường Cảnh nghiêng đầu hỏi.
"Thần nữ nào dám giết Tần Vương." Sở Hoài Mân kéo chặt áo, cố gắng lấy lại vẻ bình thản, "Thần nữ còn phải cảm tạ ân cứu mạng của Tần Vương."
Tần Đường Cảnh gật gù, "Cũng được, người ta nói đại ân không lời cảm tạ, hay là nàng lấy thân báo đáp?"
Sở Hoài Mân không chịu yếu thế: "Tần Vương nguyện ý lấy thần nữ sao?"
"Vậy thì phải xem Trưởng Công chúa có nguyện ý hay không."
"Thần nữ có nguyện hay không cũng vô ích, chuyện này nào phải thần nữ có thể quyết định." Sở Hoài Mân gắng gượng đứng dậy, rời giường đứng bên, hành lễ rất cung kính, "Dù sao, mạng thần nữ sớm đã nằm trong tay Tần Vương."
Tần Đường Cảnh nhìn nàng chằm chằm, Sở Hoài Mân lại đối diện bình thản, dù thân thể suy yếu, ngoài mặt vẫn phục tùng mà không hề mềm mỏng.
"Tốt, rất tốt." Tần Đường Cảnh vỗ tay, cũng đứng dậy, "Năm ngày nữa là sinh thần của cô vương, đến lúc đó Trưởng Công chúa nhất định phải đến, cô vương sẽ tặng nàng một đại lễ."
Sở Hoài Mân hành lễ lần nữa, "Vâng, thần nữ nhất định không phụ Tần Vương hậu ái."
"Hậu ái?" Nàng cười nhạt.
"Không phụ ân sủng của Tần Vương." Sở Hoài Mân đổi cách nói.
"Không phụ?" Tần Đường Cảnh tiếp tục giễu cợt, liếc nàng, "Nàng thật sẽ không phụ ta?"
"Vâng." Giọng cung kính đến tột cùng.
Tần Đường Cảnh lại hừ lạnh. Giả! Đều là giả!Giả dối!
"Được rồi, vậy ta tặng nàng một tin tức nữa." Tần Đường Cảnh cuối cùng nhún vai, "Trong mấy ngày nàng hôn mê, Tống Dung đã không còn là quân chủ Tống quốc."
Sở Hoài Mân lập tức sững người.
Bước qua ngưỡng cửa điện Trường Hưng của Tần Vương, bước chân Sở Hoài Mân hơi lảo đảo. Dưới ánh nắng rực rỡ, nàng nheo mắt đi xuống bậc thềm, phía kia Trần Hạo trông thấy nàng liền gần như chạy tới.
"Trưởng Công chúa, người..."
"Bổn cung không sao." Sở Hoài Mân nghiêng đầu nhìn lại điện Trường Hưng, khẽ nói: "Đi thôi."
Trên đường về Hàn Thanh cung, hai người không nói lời nào.
Ngất đi suốt sáu ngày, cục diện thiên hạ đã biến hóa khôn lường.
Trước khi vào Hàn Thanh cung, Sở Hoài Mân dừng bước, sắc mặt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Trần Hạo, ngươi nói... Tống Dung thật sự sụp đổ rồi sao?"
"Thật sự, ngàn lần thật." Trần Hạo cúi đầu, một câu đã đập tan mê mang của Sở Hoài Mân, "Vị tam hoàng tử luôn không nổi bật kia, thật ra là nữ tử."
Tống Dung, từ một tam hoàng tử không quyền không thế, từng bước lên ngôi quân vương của Tống quốc, nay lại một bước rơi xuống vực sâu, chỉ vì nàng là nữ tử.
Sở Hoài Mân im lặng không nói, mãi đến khi vào điện Hàn Thanh, bốn phía không người, Trần Hạo mới nói: "Trưởng công chúa, Đại Vương rốt cuộc cũng có thư gửi đến rồi."
Tờ thư cuối cùng cũng được đặt vào tay nàng, nặng như ngàn cân. Sở Hoài Mân chăm chú nhìn một lúc, dường như nhìn thấu nội dung trong đó, lại hỏi: "Sắp hành động rồi sao?"
Trần Hạo vẫn cúi đầu, "Vâng, lục quốc đã hội minh, Đại Vương đang thúc giục."