Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 45: Diệt Triệu



Mãi đến khi tới hào nước bảo vệ thành, 'Trường Phù' mới chịu dừng vó, đầu vẫn quay về phía thành Nam Trịnh không ngừng hí vang. Lúc này Tống Dung cũng đã đuổi kịp, đầy nghi ngờ hỏi:

"Ngựa có linh tính đều biết nhận chủ, chẳng lẽ là Tần Cơ Hoàng đến rồi?"

"Có thể là vậy." Sở Hoài Mân cũng không dám chắc chắn.

"Ba tháng, cũng nên đến rồi." Tống Dung liếc nàng một cái, giọng điệu vẫn đầy chua chát:

"Cùng tình cũ của mình trên chiến trường đao binh tương kiến, trong lòng cảm giác ra sao? Vui sướng? Hay là áy náy?"

Câu này đúng là một nhát đâm thẳng vào tim.Sở Hoài Mân mím chặt môi, không đáp một lời, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Tống Dung còn chưa chịu thôi chế giễu:

"Ta đã sớm khuyên cô rồi, một người trên trời một người dưới đất, không bao giờ có thể đi chung đường."

"Cô xem, nàng giờ đang ở trên thành kia nhìn cô đó, chẳng bao lâu nữa sẽ binh đao tương kiến." Tống Dung chỉ tay về phía Nam Trịnh thành, đâm một nhát chưa đủ, lại rắc thêm muối. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thành, sắc mặt lập tức thay đổi:

"Không đúng, không phải Tần Cơ Hoàng!"

Sở Hoài Mân cũng nhìn thấy người đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Trên tường thành, người ấy mặc giáp đen, hai ngón tay đặt lên môi huýt một tiếng còi dài, cười híp mắt gọi to:

"Này! Chỉ có hai người các ngươi tới nạp mạng à?"

Tống Dung nghiến răng phun ra ba chữ:

"Tần Cửu Phượng."

Vừa nghe tiếng còi quen thuộc, Trường Phù lại bắt đầu bồn chồn, xoay quanh tại chỗ, như muốn lao thẳng xuống hào nước bơi về phía có tiếng còi.

"Hiếm khi Trường Phù còn có lương tâm nhận ra chủ nhân như ta, chứ không như một số con sói mắt trắng, ăn thịt người không nhả xương, bưng bát thì gọi là mẹ, đặt bát xuống thì không chỉ chửi mẹ mà còn dám đánh luôn cả mẹ."

Câu này thậm chí còn sắc bén hơn cả những lời chua chát ban nãy, như một mũi thương bạc vô hình đâm thẳng vào tai Sở Hoài Mân.

"Người Sở vẫn là người Sở, ta đã sớm đoán được ngươi có dị tâm rồi."

Tần Cửu Phượng thấy Trường Phù bất an thì cười lớn:

"Sở phi nương nương! Ngươi có tin chỉ cần bản vương hô một tiếng, Trường Phù lập tức quăng ngươi xuống sông không?"

Sở Hoài Mân nắm chặt dây cương, các khớp ngón tay trắng bệch, cuối cùng vẫn không nói một lời.

Tống Dung không nhịn được nữa, chất vấn đầy phẫn nộ:

"Tần Cơ Hoàng có bản lĩnh kéo ta xuống khỏi ngai vàng, vậy sao không dám ra đây gặp ta? Gọi nàng ra đây, cùng ta quyết chiến một trận sống chết!"

"Gan nhỏ mà khí phách không nhỏ, bản vương cũng muốn xem các ngươi quyết chiến thế nào." Tần Cửu Phượng tiếc nuối:

"Đáng tiếc, nàng không có ở đây."

"Không thể nào!"

"Bản vương có cần phải gạt ngươi?"

"Vậy nàng ở đâu!"

"Triệu Quốc."

Hai chữ của Tần Cửu Phượng khiến hai người dưới thành như bị gió lạnh đâm thấu xương, toàn thân cứng đờ.

Thì ra, khi Sở Quốc hồ hởi công thành, mọi người đều cho rằng Tần Đường Cảnh đích thân ra trận, thì Tần Quốc lại chia quân làm hai đường: Một đường do Tần Cửu Phượng trấn giữ Nam Trịnh thành, đường còn lại tất nhiên do Tần Vương thân chinh, dẫn mười vạn đại quân thẳng tiến thành Nhạn của Triệu Quốc!

Chỉ trong vòng hai tháng đã phá được thành Nhạn. Lại có nữ tướng Lý Thế Chu phò tá bên mình, thế như chẻ tre, cuối cùng đánh tới kinh thành Hàm Đan.

Vì sáu nước hợp tung đánh Tần, mỗi nước đều cử quân phối hợp với Sở Vương, cộng thêm việc chủ lực quân Sở vừa thua trận lớn, bị tiêu diệt gần như sạch, số còn lại sao có thể chống nổi từng đợt tấn công mãnh liệt của quân Tần?

Ba ngày sau, thiết kỵ của Tần quốc giẫm bằng kinh đô Triệu Quốc – Hàm Đan, văn võ bá quan hai bên đường quỳ gối nghênh đón.Tuyết lớn đêm qua đã phủ lên máu tươi, vó ngựa giẫm qua tạo thành từng dấu chân nhuốm đỏ.

Mà người dẫn đầu đội quân thắng trận, tiến vào cung tuyên bố chủ quyền, lúc này đã thay chiến bào, khoác áo đỏ thêu rồng, cưỡi bạch mã, tay phe phẩy quạt xếp, thỉnh thoảng liếc xuống hai bên đường ngắm vẻ mặt muôn hình vạn trạng của triều thần Triệu quốc.

Còn những trung thần không chịu nổi nỗi đau mất nước, đã sớm đi theo tiên vương xuống suối vàng.

Triệu Vương thì vì sợ chết mà chạy trốn, nhưng chưa đi được bao xa đã bị bắt về, giờ bị ném ra trước cung làm trò cười cho thiên hạ.

Hôm nay trời trong nắng ấm, đất băng vẫn chưa tan, là một ngày đẹp trong mùa đông, vậy mà Triệu Toại toàn thân đã bị đông cứng, tay chân lạnh ngắt. Khi thấy người từ xa cưỡi ngựa chậm rãi tiến tới, hắn bắt đầu run lên cầm cập.

Người kia cuối cùng cũng đến trước mặt hắn, cúi người xuống nhìn bằng ánh mắt khinh thường, khoé môi treo nụ cười giễu cợt:

"Không ngờ cô vương lại có ngày quay lại chứ gì?"

Trong tuyết trắng, Triệu Toại siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe:

"Không ngờ... Chúng ta đều đã trúng kế ngươi!"

"Đó gọi là binh bất yếm trá."

Tần Đường Cảnh khép quạt, gõ nhẹ vào mặt hắn, lời nói đầy thiện chí khuyên răn:

"Ngươi thật nên học kỹ điều đó, kiếp sau đừng ngu xuẩn như vậy."

Mặt Triệu Toại trắng bệch:

"Ngươi không đi thu hồi đất đã mất, mà lại cướp lấy vương thổ của ta, như vậy mà cũng xưng là quân tử?"

"Cô vương vốn chẳng phải quân tử, cô vương chỉ là một nữ tử nhỏ bé mà thôi."

Nhìn thấy sắc mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh rồi tím tái, Tần Đường Cảnh không ngần ngại nói thêm một câu chí mạng:

"Vậy mà chỉ là một nữ tử nhỏ bé, hôm nay đã chiếm lấy cả nước Triệu của ngươi."

Mặt Triệu Toại lúc trắng, lúc đỏ, cuối cùng xám xịt như tro.

Trước kia hắn khinh thường nhất là việc nữ tử làm vương của Tần quốc, tự cho mình là hậu duệ hoàng tộc chính thống, huyết thống thuần khiết hơn sáu nước khác, càng có tư cách thống nhất thiên hạ.

Không lâu trước còn cười nhạo Tống Dung không biết lượng sức, bắt chước nữ vương Tần quốc, kết cục là nước loạn, từ quân vương thành kẻ trốn chạy.

Ai ngờ xoay người một cái, người thành tù nhân lại chính là mình!

Nỗi đau mất nước, ai mà chịu nổi? Triệu Toại gần như ngất đi, chỉ còn biết vịn tường mà gắng gượng đứng vững, giọng khản đặc đầy tuyệt vọng:

"Ngươi... muốn thế nào mới chịu tha cho Triệu quốc?"

Tần Đường Cảnh phe phẩy quạt xếp, cười như không cười:

"Thành vương bại khấu, đạo lý này, chẳng lẽ Triệu Vương không hiểu?"

"Phản bội ngươi là nước Sở! Ngươi không đi tìm Sở quốc tính sổ, lại ra tay với ta thì làm sao xứng là một quân vương? Lần trước ta đã bại trận, mấy chục tòa thành cũng đều giao cho ngươi rồi! Mà ngươi vẫn chưa thỏa mãn sao?"

Triệu Toại gần như phát cuồng.

"Nợ nần phải tính từng món một."

Tần Đường Cảnh phá lên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong gió lạnh:

"Thiên hạ này, cô vương cũng muốn!"

Lời còn chưa dứt, người đã phóng ngựa xông vào hoàng cung, phía sau để lại từng chuỗi dấu chân sắt của quân thiết kỵ Đại Tần.

Là người đầu tiên tiến vào cung, cũng là người đầu tiên dừng lại.

Ngựa chọn hướng rất chuẩn, vừa phi đã đưa Tần Đường Cảnh đến ngay trước cửa chính long môn.

Trước mắt hiện lên một cái đỉnh lớn tượng trưng cho vương quyền tối thượng – Cửu Đỉnh. Cửu Đỉnh cũng tượng trưng cho Cửu Châu. Vốn dĩ chỉ triều đại trước mới có, về sau bảy nước đều bắt chước mà đúc riêng cho mình. Nhưng chỉ có Cửu Đỉnh của nước Triệu là di vật thực sự của triều đại trước truyền lại.

"Quả nhiên ở đây." Tần Đường Cảnh vui mừng, xuống ngựa đi vài bước lại gần quan sát cẩn thận.

"Chúc mừng Đại vương! Chúc mừng Đại vương!" Mọi người nối bước theo sau, nhìn thấy Cửu Đỉnh cũng cười rạng rỡ. Một khi Cửu Đỉnh vào tay, đại thống nhất chỉ còn là chuyện sớm muộn, ai nấy đều tranh nhau chúc mừng Tần Vương.

Tần Đường Cảnh sờ soạng khắp Cửu Đỉnh một lượt, cũng để mọi người sờ thử, sau đó phất tay: "Chuyển về Tần quốc."

Thế là cái đỉnh nặng nghìn cân ấy được mọi người vui mừng vác đi.

Bên cạnh, Lý Thế Chu chỉ mỉm cười nhìn, vẫn dáng vẻ mưu lược thành thục. Một lúc sau mới hỏi: "Đại vương đã có quyết định chưa?"

"Đương nhiên là có." Tần Đường Cảnh đầu óc tỉnh táo, thong thả nói, "Nước Ngụy ở gần ta thế này, tiện đường không ghé thăm thì uổng. Chờ ta 'thăm' xong Nguỵ Vương, rồi sẽ đi tính sổ với Sở Hoài Mân."

Ba chữ "Sở Hoài Mân" từ miệng nàng thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vô thức lại nghiến răng, chỉ là nét mặt vẫn rất thản nhiên như chẳng có chuyện gì.

"Giờ tiêu diệt nước Ngụy chưa chắc thắng, nhưng có thể khiến Nguỵ Vương phải triệu hồi quân đang tấn công Tần."

"Cứ coi như đi làm khách vậy." Tần Đường Cảnh cười mỉm, khoé môi lộ vẻ ranh mãnh, "Dù sao, cô vương rất thích đón khách."

Dù bây giờ chưa thể diệt nước Ngụy, thì cũng phải cho họ một bài học nhớ đời!

Lý Thế Chu chỉ cười bất đắc dĩ, cũng để mặc nàng chơi đùa, "Giờ việc cấp bách là xử lý Triệu Toại thế nào?"

"Cô vương đang nghĩ chuyện đó đây." Tần Đường Cảnh ánh mắt quét qua vị trí Cửu Đỉnh, vô tình liếc đến một ngọn núi xa ngoài cung, nàng giơ tay chỉ đại, ánh mắt lạnh lùng, "Đày hắn đến ngọn núi đó."

Núi sâu rừng thẳm, dã thú đầy rẫy, chắc chắn không sống nổi.

Diệt cỏ không tận, hậu hoạn vô cùng. Lý Thế Chu không phản đối, lại hỏi: "Còn đám đại thần nước Triệu?"

"Giết."

Một lệnh hạ xuống, như lưỡi kiếm sinh tử.Cửa cung đóng lại, đao quang kiếm ảnh, máu nhuộm tuyết trắng. Hoàng cung lộng lẫy ngày nào giờ ngập mùi máu tanh, chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Giết là để diệt gốc nước Triệu, phá là để xóa sạch xã tắc Triệu quốc. Nhưng dân thường lại được đối đãi tử tế, cũng coi như lấy lòng dân, ổn định lòng người, tránh dân chúng nước Triệu nổi loạn.

Khi tin nước Triệu diệt vong truyền đến doanh trại nước Sở, ngoài chấn kinh chỉ còn im lặng.

Ai mà ngờ, trong lúc sáu nước liên quân công phá nước Tần, Tần Cơ Hoàng lại tung tín hiệu tự thân chinh chiến để che mắt thiên hạ, rồi bất ngờ quay đầu tấn công nước Triệu – nơi lúc đó đã hoàn toàn trống rỗng lực lượng.

Kết quả, nước Triệu bị xóa tên khỏi thất quốc.Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó – đến nước Ngụy phía dưới nước Triệu cũng không thoát khỏi. Bị đánh đến mức Nguỵ Vương ăn không ngon, ngủ không yên, phải hạ chiếu cấp tốc triệu hồi quân đội đang vây đánh nước Tần.

Sau cùng, nhờ được Yến quốc hỗ trợ, Ngụy mới đẩy lui được đại quân Tần quốc.

Thất quốc giờ chỉ còn lại Tứ quốc, khiến các nước khác vừa sợ hãi vừa do dự rút quân. Ai cũng lo sợ nước mình sẽ là mục tiêu kế tiếp, nhưng lại vì danh nghĩa 'thanh quân trắc, diệt Tần lễ' mà không dám rút lui ngang mặt.

Không đánh trực diện, nhưng lại khiến liên quân sáu nước chẳng khác nào đám ô hợp – thủ đoạn này không thể không nói là già dặn, mưu lược hơn người.

Đêm đó, tuyết rơi trắng trời.

Ra khỏi trướng doanh đầy tranh cãi và mưu toan, Tống Dung âm thầm chửi rủa Sở Vương ngu ngốc, hà hơi vào lòng bàn tay, nhìn tuyết kết thành sương, nàng cau mày nói: "Nếu hào thành đóng băng, ta mới có thể tấn công thành."

Toàn bộ hy vọng đặt cả vào mặt sông đóng băng.

"Sáng sớm ta đi xem rồi, băng ở bờ rất mỏng, chưa thể đánh trận." Sở Hoài Mân chắp tay sau lưng, để tuyết trắng rơi đầy đầu, ánh mắt nhìn về phía thành Nam Trịnh trong màn đêm.

"Vậy là xong rồi. Có Tần Cửu Phượng trấn giữ Nam Trịnh, nếu không dẫn nàng ra khỏi thành thì nàng sẽ kéo dài cầm cự đến chết luôn đấy. Đã hai tháng mà băng vẫn chưa đóng, chờ thêm nữa, Tần Cơ Hoàng sẽ đến thật đấy." Tống Dung nhíu mày càng chặt.

Trong màn đêm, Sở Hoài Mân trầm ngâm hồi lâu rồi mở miệng: "Rút."

"Cái gì?"

"Rút quân." Nàng lặp lại.

Tống Dung ngẩn ra một lúc lâu mới phản ứng lại, trợn mắt, "Cô điên à? Cứ thế mà rút?"

"Nếu ngày mai mặt sông không đóng băng thì rút."

Lời vừa dứt, người đã quay đi, bóng lưng dưới ánh trăng toát lên một vẻ quyết tuyệt.

Sáng sớm hôm sau, không khí trong trướng doanh vô cùng ngột ngạt. Sở Vương ngồi trên ghế toát mồ hôi lạnh, còn Tống Dung thì không nhúc nhích, cứ trừng mắt nhìn hắn.

Tống Dung thầm quyết định, nếu hôm nay sông vẫn không đóng băng, nàng sẽ một chưởng đánh chết tên ngu ngốc này!

Vốn dĩ có đủ binh lực tấn công đến Nam Trịnh, chỉ còn một bước là có thể tiêu diệt nước Tần, nếu không phải vì Sở Vương trì hoãn chiến cơ, cũng đâu để Tần Cơ Hoàng kịp thời đổi phòng thủ và lấy lại thế trận.

"A Mân, muội bảo nàng đừng nhìn cô vương như thế." Chuyện nhỏ tí xíu Sở Vương cũng phải quay sang tìm Sở Hoài Mân.

Sở Hoài Mân chỉ lặng lẽ uống trà nóng, liếc nhìn Tống Dung một cái đầy lạnh nhạt.

Tống Dung khó chịu, khoanh tay lạnh lùng nhìn lại, "Sao? Ta nhìn người cũng không được? Muốn thì đuổi hắn ra ngoài, không thì để yên cho ta nhìn."

Sở Vương cũng tức, không muốn nhìn mặt nàng, thật sự đứng dậy chuẩn bị rời trướng.

Tấm rèm vừa được vén lên thì thấy trinh sát chạy tới – có lẽ trời cao thương người có tâm, trời vừa sáng, trinh sát được cử đi đã quay về, hô lớn đầy phấn khích:

"Đóng băng rồi! Đóng băng rồi!"

Trong trướng, Tống Dung cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra, lập tức bật dậy: "Tấn công thành!"