Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 59: Chỉ ta và nàng



Giết.

Một chữ đẫm máu, lại liên quan đến sinh mệnh của bảy vạn người.

Sắc mặt của Sở Hoài Mân lập tức trắng bệch, nàng nhắm chặt hai mắt, đưa mu bàn tay lên trán, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững. Cả người như sắp ngã nhưng vẫn cố chấp không đổ xuống, giữ nguyên tư thế cứng đờ ấy không biết đã bao lâu.

Nửa canh giờ lại nửa canh giờ, như đang chịu cực hình.

Mãi đến khi có tiếng bước chân vội vã truyền đến, nàng mới quay lại ngồi vào chỗ, thái giám thân cận của Thái hậu đã quay lại, bước nhanh tới trước mặt cung kính nói:

"Sở phi nương nương đã đợi lâu, Thái hậu cho mời."

"Đa tạ."

Sở Hoài Mân khẽ gật đầu, thu lại suy nghĩ, đứng dậy. Gương mặt đã trở lại bình thường, không hề để lộ cảm xúc.

Vừa đi tới trước đại điện, cửa điện liền mở ra, người bên trong bước ra vừa vặn chạm mặt. Khoảnh khắc đối diện ấy, nàng vẫn bình tĩnh như nước, thản nhiên thi lễ:

"Tham kiến Đại vương."

Tần Đường Cảnh thoáng sững người, nhíu mày, chắn trước mặt hỏi:

"Sao nàng lại ở đây?"

Thị nữ bên cạnh lập tức đáp:

"Hồi Đại vương, là Thái hậu mời Sở phi nương nương đến trò chuyện."

Tần Đường Cảnh "ồ" một tiếng, quay đầu nhìn sâu vào trong điện, rồi lại nhìn Sở Hoài Mân, dường như hiểu ra điều gì, liền nói ngay:

"Vừa khéo, cô vương đang muốn tìm nàng."

Hai bước tiến đến, không nói lời nào liền nắm lấy tay nàng kéo đi.

Thị nữ vội vàng tiến lên:

"Đại vương..."

"Không được nhiều lời! Ngươi cứ vào bẩm với mẫu hậu, cô vương có chuyện cần bàn với Sở phi." Tần Đường Cảnh lách qua thị nữ, siết chặt tay Sở Hoài Mân, không hề quay đầu lại, sải bước đi thẳng.

Thật ra chẳng cần bẩm báo gì cả, giọng nói của Tần Vương không lớn nhưng lại vang dội rõ ràng, đủ để người trong Thái Thượng cung nghe thấy.

"Ừm, ai gia biết rồi." Vệ Tự nghe xong liền phất tay ra hiệu cho thị nữ lui xuống, rồi quay đầu nhìn người còn lại trong điện, khẽ cười khổ:

"Ai gia triệu kiến Sở Hoài Mân cũng không phải để hỏi tội, đứa nhỏ này, phòng bị ai gia còn hơn phòng giặc."

"Thái hậu suýt chút nữa đem người ra lăng trì, Đại vương lại yêu thương nàng ta, đương nhiên phải đề phòng." Lý Thế Chu bước chậm theo sát sau.

"Cơ Hoàng vẫn còn quá trẻ, chưa đủ quyết đoán, làm việc lại cảm tính." Khi ngồi xuống chỗ, Vệ Tự lại nói, "Ai gia không muốn nó đi vào vết xe đổ của Tần Cửu Phượng, vì tình cảm mà không phân rõ nặng nhẹ."

Lý Thế Chu nghe xong bỗng thấy nhói lòng, dừng lại nơi bậc thềm, chắp tay nói:

"Có lẽ Đại vương có suy nghĩ riêng của mình."

Vệ Tự vẫn lắc đầu, nơi chân mày khẽ hiện một nụ cười khổ:

"Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Bây giờ Cơ Hoàng giống hệt Tần Cửu Phượng năm xưa."

Lý Thế Chu trầm ngâm hồi lâu rồi không nói nữa.

Rõ ràng, rất giống.

Cũng cố chấp như nhau, cũng liều mình cứu người như nhau, cũng đánh mất lý trí, cũng... tình thâm như vậy.

"Năm đó ai gia cứu được Tần Cửu Phượng là vì lòng của nàng ta đặt nơi ai gia. Nhưng Cơ Hoàng thì lại trao tim cho người khác, ai gia làm sao cứu nổi nữ nhi mình đây? Mặc kệ sao? Không thể nào. Cơ Hoàng đã là quân vương, ai gia phải thay nó quét sạch mọi chướng ngại. Nhưng nếu không giết Sở Hoài Mân, nó vĩnh viễn không thể thu hồi trái tim."

Nói đi nói lại, mâu thuẫn rốt cuộc vẫn nằm ở vị Trưởng Công chúa của Sở quốc kia, nữ nhân ấy mới là nguy cơ trí mạng.

Tình cảm trên thế gian này, ngọt ngào nhất, cũng độc địa nhất.

Lý Thế Chu trong lòng không khỏi giằng xé, biết là vô ích, đành quay đầu nhìn ngọn nến tàn như hạt đậu, rồi vẫn giữ im lặng.

"Thế Chu, ngươi còn nhớ chứ? Khi chúng ta còn trẻ từng cùng nhau ôm chí lớn thống nhất thiên hạ." Nhắc đến chuyện cũ, Vệ Tự cảm khái vô cùng. Lý Thế Chu khựng lại, dường như cũng nhớ về khung cảnh năm ấy.

Tuổi trẻ cuồng vọng, luôn nghĩ mình có thể thay đổi sơn hà, thay đổi tất cả quy củ, thậm chí là... thống nhất thiên hạ!

"Thần nhớ."

"Ngươi xem, chí hướng năm xưa từng bước đã thành hiện thực, ngay cả nữ tử cũng có thể bước vào triều làm quan. Giờ chỉ còn vài bước nữa, đã không thể quay đầu, chỉ có thể lao thẳng tới cùng, tới chết." Vệ Tự nhìn thẳng Lý Thế Chu, từng lời đều nặng như đá.

Vì thế bà khắc chế bản thân, không động tâm với bất cứ điều gì, kể cả Tần Cửu Phượng, toàn tâm toàn ý hoàn thành đại nghiệp ấy.

Lý Thế Chu lúc này lại giãy giụa một lần nữa, "Vậy... thật sự phải làm thế sao?"

"Bảy vạn tù binh của Sở quốc nhất định phải chết, tuyệt đối không thể để lại hậu hoạn." Từng chữ rắn như thép, không hề nhượng bộ, "Ai gia đã quyết."

"Đã như vậy..." Lý Thế Chu cũng không do dự nữa, lập tức nghiêm mặt, "Thần, nhất định không phụ kỳ vọng của Thái hậu."

Vệ Tự khẽ cười, trong nụ cười cũng là quyết tâm không lay chuyển:

"Có ngươi giúp ai gia, chuyện này tất thành."

Lý Thế Chu đứng đó bỗng thấy bối rối, vội vàng chắp tay:

"Thần tuân chỉ."

"Đừng tỏ ra như đang gánh mối thù sâu hận nặng. Ngươi là mưu sĩ, ai gia cũng là nửa mưu sĩ, ta với ngươi tính toán không sót một bước." Vệ Tự cầm một bản tấu chương bước xuống, "Chuyện cấp bách hiện giờ là đối phó với Yến quốc, gia nhập quân đội chinh phạt Tề quốc."

Vài ngày trước, Yến quốc gửi thư, triệu tập sáu nước cùng tấn công Tề quốc!

Tề quốc gần như đã nuốt trọn lãnh thổ Tống quốc, khiến các nước khác vừa đỏ mắt vừa kiêng dè. Mà Yến quốc ở phương Bắc, muốn phát triển vào Trung Nguyên lại bị Tề quốc kìm chặt, giờ đây chính là nước căm hận Tề quốc nhất.

Thế là, một cơ hội chia rẽ các vua chư hầu và gây loạn thiên hạ lại hiện ra trước mắt Tần quốc.

Lý Thế Chu mở tấu chương xem vài lượt, lập tức hiện lên khí thế của một mưu sĩ thao lược quần hùng:

"Tề quốc nuốt Tống, thực lực sẽ càng mạnh. Nước Tần ta cách xa Tề quốc, dù có thắng cũng khó thu lợi trực tiếp. Chi bằng giúp bốn nước còn lại, triệt để tiêu hao kẻ địch mạnh nhất hiện nay của Đại Tần."

Vệ Tự gật đầu:

"Ai gia cũng nghĩ như vậy, vừa rồi Đại vương cũng đã đồng ý xuất binh hỗ trợ Yến quốc."

Ngọn nến bên cạnh vẫn nhảy nhót trong gió, khoảnh khắc này, hai người chạm mắt nhau, bỗng nở một nụ cười đầy ăn ý — như thể có bí mật gì đó, đang âm thầm chảy trong đáy lòng cả hai.

Chẳng bao lâu sau, cuộc trò chuyện kết thúc.

Lý Thế Chu khép tấu chương, cẩn thận nhét vào tay áo, lúc cáo lui cũng cung kính thi lễ:

"Thần muốn hỏi Thái hậu một câu cuối cùng. Người... không sợ tính toán có sai sót sao?"

"Ngươi là muốn hỏi, ai gia có hối hận không phải không?"

Vệ Tự đứng trên bậc thềm, mỉm cười kín đáo, ánh mắt nhìn sâu vào đáy mắt Lý Thế Chu, một câu nói như xuyên thẳng vào lòng người:

"Nếu thành, công lao muôn đời lưu danh. Nếu bại, cũng chỉ là nắm tro vàng dưới nấm mồ."

Lúc này, bên kia hai người đã rời xa Thái Thượng cung, chẳng rõ định đi đâu.

Trên đường đi, Tần Vương dắt tay người kia, trái tránh phải né, lén lút như sợ bị ai bắt gặp, trông thật khác thường.

Sở Hoài Mân cũng không hỏi nhiều, cứ thế theo sau, để nàng tự làm theo ý mình.

"Gần đây mẫu hậu quản chặt, cô vương không ra cung được, đây là nhờ người lén mua ngoài cung về đó, nàng nếm thử đi."

Vừa đến hậu hoa viên liền đuổi hết cung nhân đi, Tần Đường Cảnh liền tươi cười hí hửng, từ tay áo cẩn thận lấy ra hai xâu... kẹo hồ lô đỏ au.

Đưa sát tới trước mặt, Sở Hoài Mân nhận cũng không được, từ chối cũng chẳng xong.

Tần Đường Cảnh đã cắn một miếng, rồi đưa gần thêm chút nữa, hỏi:

"Nàng không thích à? Đây là món vặt dân gian mà cô vương thích nhất đấy."

Sở Hoài Mân không nói gì, đành nhận lấy.

Tần Đường Cảnh liền kéo nàng trốn sau tảng đá xanh, nhỏ giọng căn dặn:

"Đừng để ai thấy, trốn ở đây ăn, nếu mẫu hậu biết, cô vương lại bị mắng cho xem."

Bị mắng không phải chuyện nhỏ, nên Sở Hoài Mân cũng đành ngồi xuống theo.

Ở bên nhau đã lâu, tính tình Tần Vương nàng đã quen phần nào.

Cảnh này mỗi tháng thể nào cũng diễn một lần – kiểu như lén lút làm vài việc vô thưởng vô phạt, như leo cây lấy tổ chim, bắt cá dưới sông, thả diều gặp gió, hoặc lén lút ăn kẹo hồ lô...

Hai người vai kề vai, đầu chạm đầu.

Tần Đường Cảnh ăn vô cùng vui vẻ, ăn quá nửa rồi mới thấy Sở Hoài Mân khẽ hé miệng, bèn vội hỏi:

"Ngọt không?"

Sở Hoài Mân nhíu mày, khẽ mím môi:

"Không ngọt, chua."

Tần Đường Cảnh nghe thế liền bật cười:

"Không sao không sao, cây của cô vương rất ngọt, chúng ta đổi đi."

Nhưng dù đổi rồi, nhìn mấy dấu răng rõ rệt trên xiên kẹo, Sở Hoài Mân vẫn cảm thấy có chút... khó tả.

Cuối cùng cũng phải ăn mấy miếng do bị Tần Đường Cảnh giục giã mãi, nhưng phần còn lại lại bị nàng ấy ăn sạch.

Còn chuyện bảy vạn binh sĩ nước Sở kia, rõ ràng cả hai đều hiểu rõ, thế mà Tần Đường Cảnh lại không nhắc một lời, còn Sở Hoài Mân cũng chẳng hỏi thêm câu nào.

Kiên nhẫn ăn xong món vặt dân gian, vừa đứng lên thì tay áo lại bị ai đó giữ lại.

Sở Hoài Mân cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tần Đường Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Có gì thì nói thẳng."

Tay áo không thoát được, nàng đành ngồi lại, đầu đối đầu với nàng ấy.

Tần Đường Cảnh chớp chớp mắt, rồi nói thẳng:

"Cô vương muốn cùng nàng tốt lành bên nhau."

Sở Hoài Mân ngẩn ra, chưa hiểu ngay ý.

Tần Đường Cảnh không chớp mắt nhìn nàng, tiếp lời:

"Là kiểu tốt lành không rời xa suốt đời ấy. Không liên quan gì đến Tần hay Sở, không liên quan đến quốc gia. Trong lòng nàng chỉ có ta, trong lòng ta cũng chỉ có nàng."

Lâu không nhận được hồi đáp, có lẽ hơi lo lắng, nàng bèn xoắn tay lại, đầu ngón tay xoay xoay.

Tay vẫn nắm lấy tay áo Sở Hoài Mân không chịu buông.

Không liên quan Tần Sở, không liên quan quốc gia, chỉ nguyện hai người bên nhau.

Lần này Sở Hoài Mân đã hiểu rõ. Nàng khẽ cong môi cười nhạt:

"Ý ngươi là, bảo ta đừng lo chuyện bảy vạn người kia?"

Tần Đường Cảnh lại chớp mắt, cười ngọt, dâng lên một chiêu mỹ nhân kế "đỉnh cấp" của mình:

"Đúng vậy."

Mặt dày vốn là đặc sản của nàng.

Nhưng mỹ nhân kế dùng nhiều rồi thì cũng thành vô dụng.

Sở Hoài Mân nắm lấy tay đang giữ áo mình, cũng mỉm cười đáp lễ bằng một nụ cười khuynh thành:

"Vậy Tần Vương có nguyện rời bỏ nước Tần, theo ta về nước Sở không?"

Tần Đường Cảnh lập tức nghẹn thở, cười không nổi.

Tay nàng ta siết chặt, cả tay áo lẫn tay Sở Hoài Mân bị bóp chặt, hận không thể nghiền vào da thịt.

"Nếu đại vương thực sự có thể làm được 'không liên quan Tần Sở, không liên quan quốc gia', vậy ta sẽ theo ý ngươi."

Một người cố chấp muốn người kia mềm mỏng, một người quyết không lùi bước.

Cuối cùng là tổn thương lẫn nhau – ngươi đâm một nhát, ta chém một kiếm.

Sở Hoài Mân nói ra điều mà Tần Cơ Hoàng tuyệt đối không làm được.

"Tháng sau, khi nàng trở thành hoàng hậu của cô vương, nước Sở với nàng – sẽ chẳng còn chút liên hệ nào!"

Cuối cùng, Tần Vương hất tay bỏ đi, giận dữ đá đổ mấy chậu hoa, giận đến mức phừng phừng rời khỏi đó.

Bên cạnh tảng đá xanh, Sở Hoài Mân chỉ nhìn chằm chằm vào hai que tre, không động đậy, vẫn ngồi một mình.

Khóe mắt cuối cùng vẫn lặng lẽ rướm chút đỏ hoe.

Tần Cơ Hoàng nói rất đúng – các nàng, một là họa thủ phạm, một là hồng nhan họa thủy, kiếp này dây dưa chẳng dứt, chỉ đến chết mới thôi.

Thật đúng là một đôi oan gia trời sinh.

Hoàng hôn sắp đến, nhưng trời bỗng tối sầm, mây đen cuồn cuộn, phủ xuống khiến người ta thêm buồn bã.

"Điện hạ, người... sao lại ngồi ở đây!"

Lâu không thấy về, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Trần Hạo cũng tìm được người, vội vàng đỡ Sở Hoài Mân dậy, "Sắp mưa rồi, điện hạ, chúng ta mau hồi cung thôi!"

Tần Vương tức giận không nhẹ, buổi tối không đến Hàn Thanh cung dùng bữa, ngủ nghỉ cũng thất thường, mấy đêm liền đều ở tại tẩm cung của mình.

Trong cung lập tức rộ lên lời đồn:

Nói rằng Sở phi nương nương thất sủng, mất đi ân sủng của đại vương.

Cũng phải, đời nào lại có quân vương chỉ yêu một người, không mê luyến mỹ sắc hậu cung?

Mọi người bắt đầu xì xào, đoán rằng sắp có người mới thay thế.

Quả nhiên —

Nhiều quyền quý gió chiều nào theo chiều ấy, muốn củng cố địa vị mà tranh thủ lòng Tần Vương, biết nàng yêu nữ chẳng yêu nam, liền nhân cơ hội dâng mỹ nhân.

Từng người từng người được đưa vào cung, liên tục đưa đến trước mặt Tần Vương.

Chẳng bao lâu, nghe nói Tần Vương gặp ai yêu nấy, phong phi rồi phế, phế rồi phong, như trò chơi.

Không mấy ngày, hậu cung không chỉ có mỗi Sở phi nương nương, mà các phi tần mới được phong cũng đã có vài người.

Trước việc ấy, Hàn Thanh cung vẫn im lặng như cũ.

Lại một đêm nữa, Tần Vương vẫn không tới.

Đến cả cung nữ trong Hàn Thanh cung cũng bắt đầu lười nhác, chẳng ai đoái hoài sống chết Sở phi, đêm đến cũng không ai trực, chỉ ngáp một cái rồi rút lui đi ngủ.

Không còn canh phòng nghiêm ngặt, tất nhiên sẽ có sơ hở — và điều đó vừa hay tạo cơ hội cho kẻ khác.

Thế là một cung nữ không rõ lai lịch lặng lẽ lẻn vào, dễ dàng đưa thư tay đến Hàn Thanh cung.

Trần Hạo nhanh chóng chuyển đến tay Sở Hoài Mân, khẽ nói:

"Điện hạ, Đại công tử phủ Kỳ vương."

Sở Hoài Mân xem xong, trầm ngâm một lát, lập tức cuộn thư lại đưa vào lửa, vừa nhìn nó cháy vừa dặn:

"Ngươi ra cung một chuyến, đến phủ Lý gia."

Lời vừa dứt, thư đã bị lưỡi lửa nuốt trọn, chớp mắt hóa thành tro tàn.