Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 11



Viết xong, chàng gọi ta lại.

Những khoản bạc ta âm thầm bỏ ra giúp đỡ nhà chồng từ ngày về đây, chàng đều cẩn thận ghi lại từng đồng, không sót một chữ.

Trên bàn đặt bốn tờ khế vay, giấy trắng mực đen, đ-á-nh dấu rõ ràng từng ngày từng tháng, bên dưới còn in cả dấu tay đỏ tươi.

Chàng cầm từng tờ, đọc chậm rãi:

“Tờ thứ nhất, ba lượng bạc – nàng bỏ ra mua rau mua th-ị-t, bù đắp chi tiêu trong nhà.”

“Tờ thứ hai, năm lượng – chuẩn bị hành lý cho ta trước khi vào trường thi.”

“Tờ thứ ba, năm lượng nữa – là khoản mua bút mực, giấy nghiên, đều do nàng xuất ra.”

Đến tờ cuối cùng, giọng chàng thấp đi:

“Tờ này ghi rõ – kẻ vay là Lâm Thanh Tuyền, vì cần kinh phí lộ trình lên kinh ứng thí, đặc biệt hướng đến Cao Thành vay ba mươi lượng bạc. Hứa sẽ hoàn trả đủ cả gốc lẫn lời đúng hẹn ba năm kể từ ngày lập khế, lời hứa không bằng văn tự, nay lập tờ này làm bằng.”

Ta thoáng sững người.

Chàng đã ghi tên phụ thân ta lên giấy, biến món bạc thành khoản vay danh chính ngôn thuận.

Là chàng muốn để cha ta một đường lui, cũng là để lòng ta vững dạ.

Một người như vậy… dù phải cùng nhau nghèo thêm mười năm, ta cũng không bao giờ hối hận.

“Chàng hà tất phải lập những tờ giấy này? Thiếp đâu có không tin chàng.”

Lâm Thanh Tuyền nghiêm giọng đáp:

“Ta không thể trái lòng mà nói rằng mình không khao khát kinh kỳ. Mười năm dùi mài bút nghiên, nay chỉ còn một bước cuối cùng – ta thật sự muốn thử.”

“Nhưng ta cũng chẳng dám đảm bảo tương lai mình có thể công thành danh toại. Phụ thân nàng đã dốc hết nửa đời tích góp vào ta, ta chỉ e bản thân sẽ trở thành gánh nặng khiến người ta thất vọng.”

“Chưa bàn tới chuyện sau này ta quyết chẳng phụ nàng, nhưng nếu lỡ có biến cố gì ngoài ý muốn… những tờ khế vay này chính là bằng chứng. Nàng và phụ thân có thể mang đến công đường, bất kể khi nào, ta cũng không chối cãi.”

Tới lúc khế ước được trao tận tay phụ thân ta, người cầm lên xem hồi lâu, thở dài một tiếng:

“Giấy nợ vốn là vật phòng quân tử, chẳng phòng kẻ tiểu nhân.”

Rồi lại gật đầu cảm khái:

“Nhưng với tấm lòng này, đủ biết thằng nhỏ ấy là bậc quân tử rồi.”