Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 10



Ta đang định mở miệng cãi lại thì Lâm Thanh Tuyền đã bước ra khỏi thư viện.

Ta vội vàng tiến lên. Nào ngờ Triệu thị uốn người, mông to chèn ngang, trực tiếp đẩy ta văng về phía sau.

“Lâm công tử là đồng môn với con trai ta, sau này nếu đỗ cao làm lớn, nhớ nâng đỡ tiểu Hữu nhà ta một phen nhé!”

“Nhà đã dọn sẵn tiệc rượu, không biết Lâm công tử có nể mặt tới dự chăng?”

Lâm Thanh Tuyền nhẹ nhàng đáp lời:

“Không dám phiền hà. Tại hạ còn phải về nhà bầu bạn cùng thê tử.”

Chàng phớt lờ mọi ồn ào xung quanh, mắt chỉ dõi về phía ta, giữa bao người đông đúc, chàng đưa tay về phía ta – một cử chỉ thẳng thắn và đầy kiên định.

Ta bước tới, nắm lấy tay chàng thật chặt.

“Nhạn nhi, ta thi đỗ rồi.”

Triệu thị há hốc miệng, cằm suýt rớt xuống đất, chỉ còn biết ấp úng ba tiếng:

“Cái... cái... cái này...”

Nhưng chẳng còn lời nào thốt nổi ra nữa.

Cuối cùng, Lâm Thanh Tuyền cũng chen được đến cạnh ta. Cảm xúc lúc ấy, thật chẳng biết dùng lời nào để diễn tả cho trọn.

Chàng liền áp tay lên đầu ta, cúi xuống hôn lấy hôn để, khiến ta suýt nữa không thở nổi.

Lúc này dĩ nhiên chẳng còn ai dám chỉ trỏ hay bàn tán. Trái lại, người qua kẻ lại đều tấm tắc ngợi khen:

“Phu thê nhà Lâm công tử quả là tình thâm nghĩa trọng.”

Vậy là, từ biệt danh “la s-á-t m-ổ heo”, ta đã một bước thành "Lâm phu nhân".

Nhưng kỳ thi này chưa phải điểm dừng. Tiếp theo chàng còn phải lên đường vào kinh ứng thí hội thí.

Lâm Thanh Tuyền lo lắng không yên cho mẹ, còn ta cũng không thể để chàng đi một mình. Phụ thân lại chẳng nỡ để ta rời xa, nên sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, cả bốn người chúng ta cùng quyết định lên kinh thành.

Phụ thân thu xếp lại quầy th-ị-t, gom hết số bạc tích cóp được mấy năm nay, cẩn thận đếm từng đồng một.

Lên kinh thành cần ăn uống, cần thuê phòng, cần mua sách vở, còn phải nộp học phí – xem ra số bạc của ta và phụ thân dành dụm bao năm cũng sắp tiêu sạch.

Phụ thân ta ngồi thở dài than thở:

“Tính bụng là cưới được con cái rồi thì ta cũng thong thả nghỉ ngơi, ai ngờ giờ thành trâu già kéo cày, cứ cày đến ch-ếc mới thôi.”

Rồi lại liếc nhìn Lâm Thanh Tuyền mà nghiến răng ken két:

“Nếu cái thằng tiểu tử họ Lâm kia dám quên nghĩa bội ơn, đừng trách ta r-ạ-ch cổ nó một nhát, chặt x-ư-ơ-ng r-ó-c th-ị-t cho ch-ó ăn!”

Ta nghe xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp sống lưng.

Đêm ấy, Lâm Thanh Tuyền trằn trọc mãi chẳng ngủ yên.

Ta biết, con đường phía trước còn lắm truân chuyên, núi cao nước sâu, chàng dẫu vững chí cũng khó tránh được muộn phiền.

Một lát sau, chàng trở dậy, khoác áo ngồi dưới ngọn đèn, lặng lẽ vung bút viết gì đó.