Thế là cả nhà thu xếp hành lý, cùng nhau lên đường tới kinh thành.
Xe ngựa lọc cọc dằn xóc suốt nửa tháng ròng, cuối cùng cũng đặt chân tới cố đô.
Kinh thành… quả nhiên rộng lớn, phồn hoa, khiến người ta phải ngửa đầu nhìn mãi chẳng hết.
Những tấm lụa hoa được xem là sang quý nhất quê nhà, đặt chân đến kinh thành lại chỉ là thứ thường dùng, ngay cả gánh hàng rong cũng mặc còn chỉn chu hơn cả các phú hộ nơi thôn quê.
Mâm cơm tươm tất nhất ở nhà ta chẳng qua cũng chỉ là gà, vịt, cá th-ị-t đổi món theo ngày. Thế mà ở tửu lâu chốn kinh thành, người ta chỉ ăn đồ tươi sống. Măng xuân phải hầm trong nước gà cho đến khi thấm đượm, cá thì vừa vớt từ chậu lên còn nhảy tanh tách, chẳng đợi được một khắc là đã phải đem dọn.
Nếu để lâu thêm một chút, hương vị cũng vơi mất một nửa.
Cá được lọc lấy th-ị-t, phần x-ư-ơ-ng đem giã, nấu ra nước dùng trắng như sữa, chỉ giữ lại phần tinh khiết nhất để hầm đậu phụ.
Ở quê ta, đậu phụ là thứ chỉ có nhà nghèo mới ăn.
Phụ thân ta nhìn mà trợn mắt líu lưỡi, liên tục than rằng được mở mang tầm mắt.
Người vốn định mở một tiệm ăn nhỏ, bán mấy món dân dã kiếm kế sinh nhai. Nhưng chỉ qua vài hôm ở đây, niềm tin vào tay nghề chợt tan biến.
Sau bao đêm trăn trở, cuối cùng phụ thân ta quyết định dựng một quầy bán mì trước cổng thành.
Chỗ ấy chủ yếu là phu khuân vác, tiểu thương vào ra tấp nập, dân quê gánh gồng hàng hóa vào chợ. Với bọn họ, no bụng mới là chuyện hàng đầu.
Nhờ sự tiến cử của thầy dạy ở thư viện quê nhà, Lâm Thanh Tuyền đã được vào Quốc Tử Giám ghi danh. Cả nhà ta thuê một căn tiểu viện, tạm thời an cư nơi đó.
Mới vào kinh chưa được bao lâu, ta đã thấy chàng ngày một ủ rũ, sa sút trông thấy rõ.
Chốn long thành hội tụ tinh hoa tứ phương, không chỉ có các tú tài trúng giải, mà ngay cả con cháu vương công quý tộc cũng đưa người thân đến học, lại còn thuê riêng danh sư dạy kèm.
Tiến độ giảng dạy của các phu tử tại Quốc Tử Giám lại nhanh như gió cuốn mây trôi, chàng nghe vào tai mà đầu óc cứ mơ hồ.
Từng là nhân trung long phượng, nay lại bị đẩy xuống bùn đất. Cái ngạo khí của một thư sinh nhà nghèo khiến lòng chàng tổn thương sâu sắc.
Ta ngồi phía sau, nhẹ dựa vào lưng chàng mà nói khẽ:
“Thiếp tin chàng. Chàng chẳng qua chỉ là chưa điều chỉnh lại tinh thần. Với ý chí của chàng, nhất định có thể vượt qua cửa ải này.”
Ta cúi đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Thiếp chỉ hận bản thân mình không có học vấn, chẳng thể dẫn sách trích thư, chẳng thể nâng khăn sửa áo, chẳng thể khuyên nhủ chàng, chẳng thể trợ giúp chàng. Thiếp thật hận bản thân quá đỗi vô năng.”
Chàng lập tức đưa tay bịt miệng ta lại, không cho ta nói thêm nửa lời.
Sau đêm ấy, hai đứa ngồi đối diện nhau, nói chuyện thâu canh. Tâm tình chàng rõ ràng đã khá lên nhiều.