Vài ngày sau, Lâm Thanh Tuyền hớn hở báo rằng mình đã kết giao được một người bạn đồng môn – chính là thiếu gia thứ hai nhà Vệ Hổ tướng quân, tên gọi Tiêu Vân Thiên.
Tiêu công tử khí độ phi phàm, tâm hoài nghĩa lớn, chẳng những không khép kín bản thân, còn chủ động mời chàng đến cùng học bổ túc ngoài giờ.
Trong khi trăm quân vạn mã cùng tranh nhau vượt cầu độc mộc, có kẻ chịu san sẻ cơ hội cho người khác – hoặc là vì có chỗ dựa, hoặc là lòng dạ rộng rãi – thì cũng đều đáng quý.
Lâm Thanh Tuyền khao khát tri thức chẳng khác nào ruộng khô gặp trận mưa rào. Từ đó, mỗi ngày chàng lại dần lấy lại tự tin, tinh thần cũng dần phấn chấn như cây lúa ngẩng cao đầu giữa ánh trời xuân.
Thấm thoắt đã hơn hai năm trôi qua, mùa xuân ba năm một lần – khoa thi hội – cũng đã gần kề.
Hôm ấy, Lâm Thanh Tuyền từ phủ Tiêu công tử trở về, trên đường thì chạm mặt một vị phu nhân trung niên.
Ngay khoảnh khắc trông thấy chàng, ánh mắt bà ta lập tức sững lại, thất thần.
Không màng đến lễ nghi, bà đưa tay run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt chàng, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Con ta... con ta ơi...”
Tiêu công tử đứng bên cạnh nhìn kỹ một lúc, gật đầu nói:
“Quả thực, dung mạo của Lâm công tử có vài phần giống với biểu di mẫu của ta.”
Người phụ nhân kia chính là phu nhân nhà họ Trần – chủ ngân hiệu Trần thị nổi danh khắp kinh thành. Gia nghiệp họ Trần trải rộng, dây mơ rễ má với nhiều hiệu buôn lớn, bao nhiêu tửu lâu, y quán, cửa hàng lớn nhỏ trong kinh đều có bóng dáng của họ.
Khi Lâm Thanh Tuyền về kể lại cho ta nghe chuyện lạ hôm nay, ta cũng chỉ mỉm cười đáp:
“Thế gian này vốn đã có những chiếc lá trùng nhau, người giống người cũng đâu phải chuyện hiếm thấy. Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”
Vừa dứt lời, trong bếp chợt vang lên tiếng chén bát vỡ tan.
Hai đứa vội vàng chạy vào, chỉ thấy mẹ chồng ngồi sụp xuống góc bếp. Gương mặt đầy nếp nhăn phủ kín nước mắt, giàn giụa như đổ lệ cả một đời người.
Khoảnh khắc ấy, ta và Lâm Thanh Tuyền đều chợt nhận ra – chuyện này, e rằng không hề đơn giản như ta đã nghĩ.
Kể từ hôm gặp mặt đó, phu nhân họ Trần cứ ba ngày hai bữa lại lui tới phủ họ Tiêu, viện cớ thăm hỏi nhưng thực chất là dò la thân thế của Lâm Thanh Tuyền.
Nghe nói, Trần di nương khi mới gả vào Trần gia chỉ là một tiểu thiếp. Ngặt nỗi, cùng thời gian ấy, chính thất của Trần lão gia – đại nương tử Trần thị – cũng đang mang th-ai.
Trần đại nương vốn nổi tiếng là người lòng dạ hẹp hòi, một hạt cát rơi vào mắt cũng không dung nổi. Nếu thiếp sinh con gái thì không sao, nhưng Trần di nương lại sinh non một bé trai. Trong lòng ôm một tia hy vọng, định sẽ đem con ghi danh dưới tên đại nương tử, mong qua mắt được cửa ải hiểm ác này.
Nào ngờ, đêm Trần di nương lâm bồn, chính thất đã sai người chuẩn bị bao tải canh sẵn ngoài sân, chỉ đợi nghe tiếng trẻ con cất tiếng khóc là lập tức bắt lấy cả mẹ lẫn con đem trầm xuống hồ.
Trần di nương vừa mới sinh, thân thể còn yếu, gắng gượng bò đến trước mặt Trần lão gia cầu xin.
Khi ấy toàn bộ sản nghiệp nhà họ Trần đều trông cậy vào nhà mẹ đẻ của đại nương tử. Trần lão gia giận mà không dám nói, ôm đầu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài đưa ra một câu m-á-u lạnh:
“Ngươi và đứa nhỏ, ta chỉ có thể giữ lại một.”
Trần di nương không hề do dự, lập tức siết lấy đứa trẻ trong tay, định tự tay bóp ch-ếc con mình. May mà Trần lão gia còn sót lại chút lương tâm, ngăn bà lại, giao đứa bé cho quản gia:
“Thôi vậy… ngươi mang nó đi xử lý. Sống hay ch-ếc, cứ theo số phận.”