Quản gia họ Trần khi ấy đã băng đèo lội suối, vượt núi qua sông, mang đứa trẻ đi tìm một chốn nương thân.
Nào ngờ, trên đường đi, tên quản gia kia lại sa vào một ván cờ cược, nhất thời nổi hứng đ-á-nh bạc.
Vì sợ vướng tay chân, hắn tiện tay tìm một cái thau, đặt đứa trẻ vào đó rồi thả theo dòng nước trôi đi, phó mặc cho số trời định đoạt.
Lâm Thanh Tuyền quỳ bên cạnh mẹ nuôi, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, khẩn thiết mong bà cho mình một lời rõ ràng.
Cuối cùng, mẫu thân – người đã nuôi chàng khôn lớn – cất giọng khàn đặc, nghèn nghẹn thốt ra sự thật mà bấy lâu nay chàng chỉ dám âm thầm đoán:
“Thanh Tuyền... con đúng là ta nhặt được bên bờ sông.”
“Ta từ nhỏ vẫn luôn kể với con rằng phụ thân con theo quân chinh chiến, tử trận nơi sa trường. Nhưng thực ra, từ ngày bị nhà chồng trước ruồng bỏ, ta chưa từng tái giá.”
Bà dừng một chút rồi nhìn chàng đầy xót xa:
“Giờ đây con đã rõ gốc gác, nếu muốn quay về nhận tổ quy tông nhà họ Trần, ta cũng không ngăn cản. Nhà ấy quyền thế tiền tài, ắt có thể giúp con mở ra tiền đồ rộng lớn.”
Sau cái ch-ếc của chính thất nhà họ Trần vì bạo bệnh, Trần di nương – người năm xưa chỉ là thiếp – được nâng lên làm chánh thất.
Nhưng cũng chính trước khi qua đời, Trần đại nương đã bí mật cho Trần lão gia uống tuyệt tử dược. Từ đó về sau, Trần phủ dù vàng son rực rỡ cũng chẳng thể có thêm một đứa con trai nối dõi nào nữa.
Mẹ trên đời này thì có hàng vạn người.
Nhưng nếu phải phân ra từng bậc, thì tình mẫu tử – há có thể gộp làm một mà xét cho bằng?
Trên đời, có những người mẹ như Trần đại nương – đến tận phút lâm chung vẫn còn mưu toan tính toán cho tương lai con ruột.
Cũng có những người mẹ như Trần phu nhân – đứa con vừa sinh ra đã nỡ buông tay bỏ mặc.
Nhưng cũng có người như mẹ nuôi – chẳng cầu báo đáp, chẳng vướng huyết thống, vẫn lặng lẽ dốc nửa đời gồng gánh nuôi một đứa trẻ chẳng mang chung một giọt m-á-u.
Bao năm nay, Trần phu nhân cùng Trần lão gia giữ lấy cơ nghiệp lớn lao, nâng niu cưng chiều Trần công tử như ngọc như vàng. Tiền bạc, quyền thế, vinh hoa phú quý hưởng thụ chẳng thiếu điều gì.
Chỉ là… giữa đêm khuya thanh vắng, trong cơn mộng chập chờn, liệu họ có bao giờ nhớ tới đứa trẻ từng bị mình quăng bỏ giữa dòng nước xiết?
Ta nghe xong, trong lòng dậy lên trăm mối cảm xúc – buồn, giận, thương, xót, chẳng thể nói rõ thành lời.
Lâm Thanh Tuyền thì chẳng chịu nổi cú sốc ấy. Chàng lao ra sân, ngã quỵ giữa nền đất, vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi chan hòa, đau đớn đến tận x-ư-ơ-ng.
Từ khi lấy chàng tới nay, ta chưa từng thấy chàng rối loạn như thế.
Định chạy theo can ngăn, thì phụ thân ta đưa tay ngăn lại, giọng bình thản mà sâu xa:
“Cứ để nó trút ra đi. Kìm nén trong lòng lâu ngày, sẽ hóa thành bệnh mất thôi.”