Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 15



Ba ngày trước kỳ thi hội, vào một buổi chiều muộn, người của phủ họ Trần đến truyền lời, mời công tử họ Lâm đến một chuyến.

Ta lo nhà họ Trần có tâm địa bất chính, bèn cố ý cùng Thanh Tuyền đồng hành. Suốt dọc đường, ta không ngừng căn dặn chàng: không được ăn uống bất kỳ thứ gì của họ, cũng không được ở lại quá lâu.

Thanh Tuyền mỉm cười bảo ta an tâm, nói rằng nhà họ Trần bất quá chỉ muốn tìm kiếm một sự thật, thời điểm này sẽ không làm gì mạo hiểm đâu. Nói rồi chàng ung dung bước qua cửa lớn phủ Trần.

Ước chừng qua một nén nhang, Thanh Tuyền trở ra.

Chàng trông có vẻ nặng trĩu tâm sự, cả đoạn đường về nhà, chúng ta đều trầm mặc không nói một lời.

Tối đến, chàng rốt cuộc cũng cất lời, dường như đã sẵn sàng trút bỏ nỗi lòng:

“Thực ra, đây không phải là một câu hỏi trắc nghiệm chỉ có một đáp án. Nếu ta nhận lại nhà họ Trần, có thể đảm bảo cho mẹ ta nửa đời sau được hưởng vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra, nhà họ Trần về sau nhất định có thể trở thành chỗ dựa lớn cho ta.”

Nghe đến đây, ta mơ hồ đoán được lựa chọn của chàng.

Thế nhưng lời chàng chợt chuyển hướng:

“Nhưng hôm nay ta đã nói với phu nhân họ Trần về năm sinh tháng đẻ của mình, đồng thời cũng nghiêm túc khẳng định rằng, ta không phải đứa con ruột mà họ muốn tìm. Ta sinh ra ở ngõ Phá Ngõa, lớn lên tại huyện Thanh Châu.”

Ta dùng lại lời của chàng đáp lời nàng ấy:

“Thế gian vốn đã có những chiếc lá tương tự nhau, huống hồ là người?”

“Cho dù năm xưa phu nhân họ Trần có nỗi khổ bất đắc dĩ mà vứt bỏ ta, nhưng nếu bà ta thật sự thương ta, liệu có chọn đúng đêm trước kỳ thi lớn của ta để nói ra những lời ấy sao?”

“Bà ta không để tâm đến tiền đồ của ta, chẳng lo lắng đến thân thể ta, càng không bận tâm ta sống thế nào bao nhiêu năm nay. Đối với bà ấy, cái bà ta muốn chẳng qua là một đứa con trai. Mà đứa đó, không nhất định phải là ta. Ai cũng được.”

Nghe đến đây, ta bỗng thấy bản thân mình thật hẹp hòi.

Chàng quay sang ta, nhẹ giọng hỏi:

“Nhạn nhi, nàng có trách ta không? Ta đã từ chối vinh hoa phú quý đang bày ngay trước mắt. Nếu lần này thi không đỗ, e rằng ta không còn đủ dũng khí để làm lại lần nữa. Khi đó, chúng ta đành quay về Thanh Châu, tìm một con đường khác mà sống thôi.”

Ta cười lớn:

“Ha ha ha, vậy lại hay! Nếu thi không đỗ thì mình về quê mở trường tư, cùng lắm thì ta với cha ta lại quay về nghề cũ, làm một bà đồ tể cũng đâu có sao. Khi đó chàng đừng chê ta là được.”

Có lẽ tiếng cười của ta quá lớn, khiến ánh mắt chàng bị ch-ói, chàng quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt mang theo một tia khó hiểu.

Ta lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lẩm bẩm:

“Xúi quẩy, xúi quẩy! Nhất định chàng sẽ thi đỗ, đừng để tâm đến lời lẽ bừa bãi của ta.”

Thanh Tuyền cuối cùng cũng nhẹ nhõm mà mỉm cười.