Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 16



Thực ra những gì ta nói đều là thật lòng. Ngay từ đầu ta đã không muốn chàng nhận lại nhà họ Trần. Những nhà quyền quý như thế, sao có thể dung nạp một đồ tể như ta?

Học mãi không hết lễ nghi, ứng phó mỏi mệt với bao nhiêu họ hàng thân thích, chẳng bằng sống cuộc đời bình dị như hiện tại.

Ta chỉ nghĩ mình là người nhỏ nhen, nhưng lời của Thanh Tuyền khiến ta bừng tỉnh. Kể từ giây phút phủ Trần nhận ra Thanh Tuyền, mọi hành động của họ chưa từng có chút chân thành nào.

Kỳ thi Hội diễn ra đúng như dự định, quy định phải trải qua ba vòng thi.

Toàn bộ sĩ tử sẽ bị nhốt trong trường thi chín ngày sáu đêm, quy trình vô cùng nghiêm ngặt và rườm rà.

Hôm tiễn Thanh Tuyền vào trường thi, ta hỏi chàng:

“Dạo gần đây bao nhiêu chuyện dồn dập, chàng có bị xao động trong lòng không?”

Chàng quay sang ta, khẽ cười đầy điềm tĩnh:

“Cũng có một chút, nhưng may mắn là đã thu xếp ổn thỏa rồi. Giờ lòng ta yên tĩnh như nước.”

“Chờ ta trở ra.”

Chín ngày ấy, đối với ta mà nói, tựa như dằng dặc cả năm.

Đến khi Thanh Tuyền ra khỏi trường thi, cả người chàng tiều tụy rã rời, môi trắng bệch, mí mắt trũng sâu.

Chàng không nói thi tốt hay thi dở, chỉ lặng lẽ nằm xuống. Ta thấy khóe miệng chàng bị nổi mụn nước, người cũng nhiễm phong hàn, suốt mấy ngày liền chỉ nằm bẹp trên giường, không sao gượng dậy nổi.

Thấy chàng thế này, ta cũng chẳng còn kỳ vọng chi nữa, liền cùng cha thu dọn hành lý chuẩn bị hồi hương.

Cứ mơ mơ hồ hồ qua ngày đoạn tháng như vậy, chẳng mấy chốc cũng đến ngày bảng vàng đề danh.

Dòng người chen chúc như thủy triều dâng, chỉ khác rằng trong dòng triều ấy không phải cá tôm, mà là những lang quân, khuê nữ bị xô đẩy đến đầu váng mắt hoa.

Ta cùng phụ thân, mẫu thân và Thanh Tuyền cố gắng len lỏi hồi lâu, song mới đến tầng thứ hai đã bị đẩy lùi lại.

Chiếc trâm ngọc trên đầu đã bị va chạm đến xiêu vẹo, phụ thân vội giơ tay che đầu cho ta, Thanh Tuyền thì dìu mẫu thân, cả nhà định quay gót rời đi.

"Thôi thôi, không xem nữa. Nếu thật có tên trên bảng vàng, át sẽ có người tìm đến báo tin."

Lời ấy quả là hữu lý. Vừa ra đến đầu ngõ, chỉ thấy dân chúng bỗng dưng tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối.

Chỉ thấy một vị quan báo hỷ đứng trước cửa nhà, trông thấy Thanh Tuyền liền bước nhanh tới, nhe răng cười rạng rỡ:

"Chúc mừng Linh công tử, đỗ nhất đẳng Hội nguyên!"

"Về việc điện thí nửa tháng sau, triều đình sẽ có người đến thông báo chi tiết. Kính xin công tử chuẩn bị chu tất."

Thanh Tuyền mở văn thư, nhìn thấy rõ ràng tên mình trên giấy, mới dám tin đây là sự thật.

Chàng vui mừng đến độ nắm lấy tay vị quan báo hỷ mà cảm tạ mãi không thôi.