Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 18



Nguyên lai, thánh thượng vốn sinh ra từ một cung nữ Ti Cục, sau được đưa tới bên hoàng hậu nuôi dưỡng. Năm ấy, khi còn là tam hoàng tử, người từng trấn giữ Bắc cương hai năm. Giữa lúc khói lửa biên thùy chưa dứt, hay tin thân mẫu bệnh nặng, người ngày đêm phi ngựa trở về, cuối cùng vẫn muộn một bước, chỉ còn lại một nấm mồ lạnh lẽo.

Sau khi giành được ngôi báu, năm đầu đăng cơ, thánh thượng sắc phong hậu cung, nhưng trong mắt thiên hạ, chỉ có th-á-i hậu – mẫu của hoàng hậu, còn ai đâu nhớ tới người sinh ra ngài. Nỗi niềm ấy, chôn sâu trong lòng hoàng đế, chẳng dễ mà thổ lộ.

Có kẻ từng khéo léo moi ra chuyện xưa để viết bài lấy lòng, mô phỏng lòng trung hiếu của hoàng đế, nhưng càng ra vẻ tâng bốc, lại càng làm tổn thương lòng người.

Một câu hỏi tưởng như thử tâm, hóa ra lại trở thành tấm gương phản chiếu tâm can.

Trong cả vạn người dự thí, hoàng thượng chỉ thấy bài của Lâm Thanh Tuyền là đồng điệu nhất, liền hạ bút phong chàng làm Trạng nguyên.

Vì cảm khái lòng hiếu thảo của chàng, hoàng thượng còn ban phong cho mẹ chồng – mẹ nuôi của chàng – tước hiệu Trinh Từ phu nhân, ban phủ đệ, thưởng vàng bạc châu báu.

Từ đó, có thánh chỉ rõ ràng, nhà họ Trần cũng không còn mặt mũi nào đến quấy nhiễu nữa.

Thánh thượng còn đặc biệt phái Th-á-i y đến chẩn trị cho đôi mắt của bà.

Một thời gian sau, thánh chỉ cuối cùng cũng ban xuống.

Lâm Thanh Tuyền được bổ nhiệm chức Tu soạn tại Hàn Lâm Viện, chức vụ tuy không cao, nhưng lại là con đường chính quy, ổn định.

Từ xưa đã có câu:

“Phi Hàn Lâm, bất nhập nội các.”

Nay chàng bước chân vào Hàn Lâm, mai sau tự sẽ có ngày bước vào triều trung chấp chính, công danh mở rộng, tiền đồ xán lạn.

Lẽ ra, ta phải vui mừng vì chàng đạt được thành tựu này.

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng ta chỉ thấy chật chội bức bối như thể bị nhốt giữa bốn bức tường vách, hít thở chẳng thông.

Lại thêm ngoài kia lời ra tiếng vào không ngớt, ai cũng nói ta vốn chỉ là nữ tử quê mùa, từng làm nghề m-ổ lợn, xuất thân thấp hèn, sánh vai cùng Lâm Thanh Tuyền chỉ tổ khiến người khác chê cười.

Chàng hễ thấy ta xếp áo gấp khăn là hốt hoảng, vội nắm lấy tay áo ta mà hỏi:

“Nhạn nhi muốn đi đâu?”

Ta miễn cưỡng cười gượng, chẳng nói chẳng rằng.

Về sau thấy ta đã không còn rạng rỡ như trước, chàng liền mời Tiêu công tử đến phủ yến ẩm.

Tiêu công tử chẳng hổ là người từng kèm cặp Thanh Tuyền ôn tập trước kỳ thi – tuy chưa đậu Trạng nguyên hay Bảng nhãn, nhưng cũng được xếp tên vào bảng vàng, đỗ tiến sĩ.

Lần này cùng đến còn có vị hôn thê của chàng – Thẩm Nguyệt Bạch, nữ nhi của Thẩm thượng thư.

Chớ nhìn Thẩm cô nương da trắng môi hồng mà lầm, nàng là người thẳng thắn, sảng khoái.

Vừa tới nơi, nàng đã nắm lấy tay ta cười bảo:

“Tỷ tỷ ơi, nói cho muội nghe đi, bên ngoài kinh thành trông thế nào?”

Ta bèn kể cho nàng nghe chuyện núi non trập trùng nơi ngoại thành, kể chuyện phụ thân từng bị hàm oan, kể chuyện ta ngày trước ở chợ bán rau múa d-a-o m-ổ lợn, vung vẩy loang loáng chẳng ai dám lại gần.

Thẩm Nguyệt Bạch nghe mà mắt sáng bừng bừng:

“Sau đó thì sao?”

Sau đó ư?

Là ta và Lâm Thanh Tuyền dùng một miếng th-ị-t dính đầy m-á-u để định thân.

Là một khúc x-ư-ơ-ng mắc ngang cổ khiến bà nương nhà chàng trố mắt trợn trừng.

Là cùng nhau dắt díu lên kinh thành, theo đòi đèn sách, cay đắng gian lao đủ đầy.