Nguyệt Bạch lúc này chẳng còn cười nổi nữa, nàng khẽ lau khóe mắt:
“Chẳng trách mọi người đều nói Lâm đại nhân là người trọng tình trọng nghĩa. Một người tốt như tỷ tỷ, đáng được chàng hết lòng đối đãi.”
Nàng lại nắm tay ta nói tiếp:
“Tỷ tỷ chớ để tâm lời ong tiếng ve ngoài kia, sau này nếu dự yến tiệc nào, cứ việc theo ta mà tới, có ta che chở cho tỷ!”
“Muội sinh ra trong chốn quyền quý, những lời đ-â-m chọc gió bay ấy nghe quen tai rồi. Đừng tưởng các phu nhân trong thành ai nấy đều tao nhã đoan trang, kỳ thực cái miệng thì rộng hơn cả lưng quần, chỉ thích bới móc dèm pha. Ta mà gặp, lần nào cũng đấu cho tới cùng.”
Lâm Thanh Tuyền và Tiêu công tử đứng bên thấy chúng ta nói chuyện vui vẻ cũng phấn khởi vô cùng.
Chẳng ngờ Tiêu công tử đột nhiên cảm khái:
“Hôm ấy biểu mẫu mời huynh vào phủ, ta còn tưởng huynh đã đắc tội gì khiến biểu ca nổi giận. Gã dắt không ít thủ hạ ra đứng chực ngoài cổng, tay còn cầm bao bố, dọa ta phải chạy về nhà xin phụ thân cử thêm người phòng bị.”
“Huynh thì an nhiên bước ra, còn ta thì về nhà bị phụ thân đ-á-nh cho một trận nên thân, lại còn bị nhốt trong từ đường mấy ngày liền đó!”
Ta và Lâm Thanh Tuyền đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Ta thật sự khâm phục rồi, không ngờ mẹ con nhà họ Trần lại cùng có chung một sở thích—bắt người nhét bao bố!
Tội nghiệp Tiêu công tử, một mảnh chân tình dành cho Lâm Thanh Tuyền, quả thật là vô tâm mà lại được hữu tình đáp lại. Tình nghĩa như thế, về sau ta và chàng sao có thể không đích thân tới Tiêu phủ bái tạ một phen?
Hai năm sau, chúng ta đã ổn định ở kinh thành, mọi việc đều diễn tiến theo đúng quỹ đạo.
Chỉ là phụ thân ta dường như không thể ngồi yên được nữa.
Lâm Thanh Tuyền từ lâu đã đem số bạc năm xưa mượn phụ thân ta trả lại đầy đủ, lại còn tặng thêm không ít để phụ thân tiêu dùng tùy ý. Nhưng ta biết, người nhớ quê, bởi ở Thanh Châu huyện, vẫn còn có người khiến người bận lòng.
Nghe tin quê nhà phát sinh dịch bệnh, Phương di—người năm xưa cùng chúng ta sống chung trong một con ngõ—đã lâm bệnh nặng. Phụ thân ta giống như mũi tên rời dây cung, vừa hay tin đã chẳng thể đợi thêm một khắc.
Lâm Thanh Tuyền liền thượng tấu xin chỉ, dẫn theo người từ Dược Cục trở về quê, hỗ trợ chống dịch.