Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 20



Năm năm xa cách, khi quay về, quê nhà đã đổi khác.

Ngõ cũ, phố xưa chẳng còn, cây liễu đầu thôn cũng chẳng biết đã bị đốn từ bao giờ.

Ta rảo bước đến giếng làng, múc một gáo nước, rồi bắt lấy một con mèo hoang gầy quắt đang nép ở chân tường, ép nó uống. Chưa đầy một khắc, con mèo đã sùi bọt mép lăn quay.

“Quả nhiên là nước đã nhiễm độc…”

Mẫu thân của chàng, mắt đã hồi phục phần nào, nay có thể phân biệt mờ mờ bóng người, được ta dìu đi quanh nhà. Hễ ai hỏi, bà đều vui vẻ đáp lại, ánh mắt mang theo tia sáng ấm áp hiếm có.

Phương di thì vẫn chưa thật sự bình phục, những năm tháng khổ nhọc đã để lại nơi khóe mắt bà thêm vài nếp nhăn, thần th-á-i chẳng còn sắc bén như xưa, mà lại mang vẻ hiền hòa, ôn nhu.

Trận ôn dịch lần này may nhờ có Tiểu Mãn cùng Điền đại phu ra tay cứu chữa kịp thời nên không lan rộng khắp vùng.

Cả đoàn chúng ta lập tức lao vào công việc bận rộn. Ở cửa chợ, ta cùng dân chúng dựng bếp lớn, ngày ngày sắc thuốc.

Phương di được Tiểu Mãn chăm sóc tận tình, nay bệnh đã gần như hồi phục hoàn toàn. Bà nhất quyết không cho ta và mẹ chồng bước ra khỏi phòng nửa bước. Bà bảo:

“Thân thể các người yếu nhược, nhỡ đâu lại nhiễm bệnh thì nguy mất.”

Hừm, yếu nhược ư?

Ta đây từng vác được con heo nặng ba trăm cân đi cả một đoạn đường, lại bảo yếu sao?

Nhưng khi thấy phụ thân ta vừa nói vừa xua tay, mặt còn ửng đỏ:

“Không sao đâu, có ta ở đây. Thân thể ta cường tráng, độc khí gặp ta còn phải né ba phần!”

Thôi được rồi, yếu thì yếu vậy.

Mỗi ngày thuốc phòng dịch vừa sắc xong, Phương di lại bưng ra ba bát lớn cho phụ thân ta uống cạn. Người uống ngon lành như đang nhấm rượu quý.

Dịch bệnh lắng xuống, đã là đầu xuân năm sau.

Cũng có lẽ bởi được trở về quê hương, lòng ta cùng Lâm Thanh Tuyền đều thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đến cuối tháng Hai, ta phát hiện bản thân… đã mang th-ai.

Chàng vui mừng tới cực điểm, ôm ta xoay một vòng, lại hôn ta liên tục.

Tiểu Mãn sợ tới mức suýt đ-á-nh rơi ấm thuốc trong tay, vội la lớn:

“Ôi trời ơi! Sư phụ của ta ơi, người nhẹ nhàng một chút! Th-ai nhi trong bụng sư nương đấy ạ!”

Sau lễ khai trương của tửu lâu – nơi Phương di và Tiểu Mãn cùng nhau mở ra tại khu sầm uất nhất trong thành – chúng ta chuẩn bị hồi kinh.

Phụ thân ta không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, râu ria cạo sạch, y phục mới tinh, dáng điệu… có phần không tự nhiên.

“Phụ thân, người định đi đâu vậy?”

Người cười ha hả, lại có phần ngượng ngùng:

“Chỉ là... đưa chút quà mừng thôi.”

Ta liếc nhìn, khẽ cười:

“Chỉ là đưa chút quà mừng thôi sao?”

Phụ thân gãi đầu, bộ dáng vốn hào sảng nay lại trở nên lúng túng:

“Vậy... ta còn phải nói gì nữa?”

Ta hỏi phụ thân:

“Vậy giờ ta hỏi phụ thân một câu—người còn muốn theo chúng ta trở lại kinh thành nữa chăng?”

Phụ thân phất tay một cái, đáp gọn lỏn:

“Không đi! Ở cái nơi đó mà ở thêm nữa, ta thành mốc meo mất thôi!”

Ta đứng phía sau vỗ mạnh lên lưng người, cười ha hả:

“Vậy thì nói thẳng cho dứt khoát, người hỏi Phương di xem, có muốn lấy trượng phu hay không là được rồi!”

Một câu đơn giản đến thế, vậy mà phụ thân ta cứ ú a ú ớ, nói mãi chẳng nên lời.

“Phương... Phương nương, nàng có muốn… ông chủ không?”

Rồi lại lắc đầu tự phủ nhận:

“Không đúng, không đúng… Phương nương, nàng có muốn… lấy đầu bếp không? Ta biết làm đủ món hết đó!”

Phương di đứng bên rèm nghe đến không nhịn được nữa mà bật cười.

Trời ơi, cái người cha ngốc nghếch của ta, làm ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

May sao, Phương di cũng chẳng chê trách gì, chỉ nhẹ nhàng vén rèm lên, giọng mang ý cười mà bảo:

“Cao đại ca, vào nhà đi thôi…”

[HOÀN]