Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 3



Đối với Triệu Hữu Tài, ta thật chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Mối hôn này là do phụ thân ta vừa ý. Người nói: “Gả chồng, chính là gả cái ăn cái mặc.”

Nhà họ Triệu chỉ có một mình hắn là độc đinh, sau này dẫu hắn có đỗ đạt làm quan hay trở về nối nghiệp gia tộc, thì bụng cũng không đến mức đói. Mụ Triệu thị lại nổi tiếng là người cưng con, gả đến nhà ấy, thể nào cũng được sống an nhàn sung sướng.

Ngày gặp mặt, bất kể ta nói gì, lời đầu tiên hắn thốt ra luôn là:

“Mẫu thân ta bảo rằng…”

Ta hỏi hắn:

“Vậy mọi sự trong đời ngươi đều phải nghe theo mẫu thân sao?”

Hắn gãi đầu, vẻ ngượng ngập:

“Ấy là mẫu thân ta mà… lẽ nào người không lo cho ta sao?”

Đến lúc này ta mới thật sự hiểu rõ — cái gọi là “Triệu thị biết che chở” ấy, thì che là che cho con trai bà ta, còn cái bị bà “che khuất” chính là con dâu nhà người ta.

Ta lấy ra mười lượng bạc sính lễ năm xưa, “xoạt” một tiếng rải thẳng xuống đất:

“Lui thì lui! Hạng người như các ngươi, ta có thèm gả vào cũng chẳng thiết!”

Triệu thị ngồi xổm xuống đất, vừa nhặt từng thỏi bạc vừa lẩm bẩm chửi rủa:

“Thế gian này làm gì có nữ nhi nào lại thô lỗ thế chứ! Đáng đời ế suốt kiếp!”

Ta trở về phòng, thấy phụ thân nằm yên trên giường, mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, trong hốc mắt là từng vệt lệ trong suốt lặng lẽ trào ra.

Người hận thế đạo bạc bẽo, hận chính mình nhìn người không thấu, lại sợ ta bị lui hôn rồi sẽ không còn ai chịu cưới.

Ta ngồi xuống mép giường, cầm tay phụ thân, dịu giọng dỗ dành:

“Cha à, nếu thực sự không ai rước, thì nữ nhi ở vậy trọn đời bầu bạn cùng cha cũng được mà.”

Tết Trừ Tịch năm ấy, chúng ta đón không mấy vui vẻ.

Chỉ dám c-ắ-t một miếng th-ị-t nhỏ, dán thêm vài bức hoa c-ắ-t giấy lên tường, cũng coi như góp chút hỷ khí mong xua đi điều xui rủi.

Phụ thân vốn định chờ thân thể khôi phục rồi sẽ trở lại nghề cũ, nhưng lời đồn đại bên ngoài cứ ngày một lan xa.

Có kẻ bảo từng thấy phụ thân nhổ nước bọt vào món ăn; lại có kẻ bịa rằng người vào nhà xí xong chẳng buồn rửa tay rồi vẫn tiếp tục nấu nướng.

Tường đã đổ, thì người đời nào tiếc sức xô thêm một đạp.

Từ đó, chẳng còn ai chịu mời phụ thân ta tới chấp chưởng bếp núc nữa.

May mà phụ thân chẳng phải hạng dễ gì chịu khuất phục.

Người bán đi căn nhà cũ, mang theo hành lý đơn sơ, dắt ta lên thành mở một sạp bán th-ị-t lợn.

Hôm chuẩn bị lên đường, tiểu thúc cũng muốn bám theo. Phụ thân chỉ hừ lạnh, trừng mắt một cái mà dằn hắn trở lại:

“Ta nuôi con gái là đạo lý trời đất. Còn ngươi, đã lớn từng này, lại muốn ăn bám ta mãi, không biết thẹn à?”

“Hồi đó ngươi chẳng phải mong ta ch-ếc sớm cho rảnh sao? Giờ ta còn sống nhăn, ngươi lại có mặt mũi tới gần?”

“Đợi khi ta đi rồi, chỉ e đến nước th-ị-t ngươi cũng chẳng còn phần đâu!”