Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 4



Phụ thân ta từng sống mấy chục năm cùng d-a-o th-ị-t thớ x-ư-ơ-ng, chuyện r-ó-c x-ư-ơ-ng, chặt th-ị-t với người chỉ như múa tay trước mặt.

Người đến mua th-ị-t, phụ thân chẳng bao giờ ngại mở lời hỏi trước một câu:

“Dùng làm món gì vậy? Để ta chọn giúp phần th-ị-t thích hợp.”

Th-ị-t kho nên dùng ba chỉ đủ mỡ đủ nạc. X-ư-ơ-ng sườn đem hấp hay om đều thơm. Xào th-ị-t sợi thì chọn thăn lưng. Còn nấu canh bổ, cứ chọn ống x-ư-ơ-ng là tốt nhất.

Khách đến mua th-ị-t nói dùng để nấu món gì, phụ thân ta liền có thể c-ắ-t lát, th-á-i sợi cho vừa ý.

Vậy nên quầy th-ị-t nhà ta lúc nào cũng đông đúc hơn người khác.

Phương nương tử là chủ một tiệm bánh bao, bà đặc biệt thích tới sạp ta mua mỡ gáy heo. Bà nói, cả chợ chỉ có sạp nhà ta là phủ vải sạch sẽ, khe thớt không vướng lấy một hạt bùn đen.

“Thật không ngờ Đại ca nhà họ Cao cao to lực lưỡng thế kia, mà lại là người chu đáo như vậy.”

Phụ thân ta thật chẳng chịu nổi người khen, một câu thôi đã đỏ bừng mặt. Người vội vàng xua tay:

“Là do con gái ta chu đáo, con bé ấy thật tốt tính, làm việc nhanh nhẹn lại ưa sạch sẽ.”

Mặc cho phụ thân có ra sức tô vẽ cho ta thế nào, thì kẻ thật lòng để ý lại chẳng mấy ai.

Chỉ có Vương thẩm là không ngại vất vả mai mối cho ta.

Thẩm từng nhắc đến con trai nhà thợ mộc họ Trương ở đầu chợ. Nhưng tiểu Trương nghe xong thì gãi đầu lắc đầu bảo:

“Nhà ta làm nghề chân tay nặng nhọc, chẳng cưới nổi người còn khỏe hơn mình.”

Cũng có lần thẩm ngỏ ý tới cậu con út nhà họ Lưu, người ốm yếu bệnh hoạn quanh năm. Nhưng nhà đó cũng từ chối thẳng:

“Sợ đâu ngày nào hai đứa cãi vã, con bé ấy lại rút d-a-o r-ạ-ch cổ con ta thì khốn.”

Cũng đúng thôi. Người tử tế nhà ai lại đi cưới một nữ tử tay múa d-a-o như gió, giọng nói vang còn hơn đàn ông chứ?

Nói không chừng, thật sự ứng với lời mắng chửi của Triệu thị: đời này ta chỉ đành cô độc mà sống cho hết kiếp.

Nhưng Vương thẩm lại chẳng chịu bỏ cuộc.

Vài hôm sau lại sang tìm phụ thân:

“Lão Cao à, lần này chắc chắn thành đấy! Bên kia đã gật đầu rồi, chỉ chờ nhà mình định liệu. Bên ấy là công tử họ Lâm, tên Thanh Tuyền, ở trong ngõ Phá Ngõa.”

Phụ thân nghe xong, suýt chút nữa thì tối sầm mặt mày.

Nhà họ Lâm nghèo đến nỗi “nhà chỉ còn bốn bức tường” cũng chẳng nói cho hết được.

Vì nhà ấy còn chẳng có nổi bốn bức tường đàng hoàng. Hai gian phòng chưa từng trát vữa, vách còn lộ rơm rạ.

Trong nhà chỉ còn lại một bà mẹ già mù lòa, tính tình thì được tiếng là hiền lành dễ chịu.

Còn Lâm Thanh Tuyền – chính là thư sinh ăn học, ngốn bạc không ít. Mẹ con họ sống kham khổ đến tận cùng.