Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 5



“Không được, không được!” Phụ thân ta dứt khoát từ chối ngay khi vừa nghe tên người kia.

Thế nhưng Vương thẩm đâu dễ gì chịu buông. Thẩm quay sang hỏi ý ta, thấy ta mãi chẳng lên tiếng, đoán là còn chút do dự liêu xiêu, liền nói:

“Cho con bé một đêm suy nghĩ, sáng mai ta lại tới.”

Lúc ấy, chúng ta đang dọn sạp, chuẩn bị thu về, ta bỗng dưng buột miệng:

“Cha, hay là... con gả đi cũng được.”

Phụ thân hoảng hốt, vội đưa tay sờ trán ta, cứ ngỡ ta bị sốt đến mê man rồi.

Nhưng ta vẫn tỉnh táo vô cùng.

Ta biết rõ Lâm Thanh Tuyền là ai. Hắn vẫn thường đến quầy nhà ta mua th-ị-t. Mỗi lần đều chỉ chọn phần th-ị-t cũ từ hôm trước, hoặc đoạn cổ rẻ tiền lắm mỡ.

Hắn chưa từng ngỏ lời xin khất, cũng chẳng hề chiếm lợi ai bao giờ. Biết được tính hắn như vậy, ta thường để riêng ra một miếng ba chỉ có nhiều mỡ ít nạc hơn một chút, dành cho hắn.

Một hôm, hắn hỏi ta:

“Cô nương xưng hô thế nào?”

“Cao Thu Nhạn.”

“Trời thu trong vắt, chim nhạn lướt ngang từng tầng mây… cái tên thật đẹp.”

Lần sau đến mua, ta lại c-ắ-t thêm cho hắn một ít th-ị-t, cân xong mới đưa. Hắn đón lấy, trầm giọng nói:

“Đa tạ Thu Nhạn cô nương.”

Cúi đầu xếp lại gói th-ị-t, ta bỗng nhìn thấy trên mặt thớt có một túi gấm nhỏ, thêu một hàng chim nhạn bay cao, cánh sải dọc chân trời.

Chẳng ai nói thành lời, nhưng giữa ta và hắn, tựa như đã ngầm có một sợi tơ mềm buộc lặng.

Hắn dùng cách của riêng mình để hồi đáp tấm lòng ta.

Thật may… hắn hiểu được sự dịu dàng ta trao.

Ta nhẹ vuốt chiếc túi gấm, trong lòng bỗng như có gợn sóng khẽ lan, từng vòng từng vòng, ấm áp mà mênh mang.

Mọi người đều gọi ta là la s-á-t m-ổ heo, chỉ riêng chàng là nhẹ giọng gọi một tiếng: “Thu Nhạn cô nương.”

Chiều muộn hôm ấy, ta lại trông thấy chàng. Dáng vẻ vội vã, chàng như đang tìm kiếm thứ gì đó, đi lướt qua từng quầy hàng một, cuối cùng đành thất vọng quay về.

Chắc lại chẳng còn món rau rẻ tiền hay th-ị-t thừa nào cho chàng lựa nữa rồi.

Một bà cụ bán rau, dáng vẻ chất phác, cố nhét vào tay chàng một nắm rau xanh đã hơi héo:

“Rau nhà trồng, không đáng bao nhiêu đâu. Công tử đừng ngại, cầm về nấu cho lão th-á-i th-á-i bát canh cũng được mà.”

Lâm Thanh Tuyền không nỡ từ chối tấm lòng mộc mạc ấy, đành nhận lấy, chân thành nói lời cảm tạ:

“Đa tạ bà. Mẫu thân ta thích nhất là canh rau xanh.”

Trong lòng ta, chàng chẳng phải là kẻ đọc sách kiêu ngạo, đứng trên cao mà nhìn xuống thế tục. Cũng chẳng phải hạng người chen chúc buôn bán giữa chốn chợ búa.

Trên người chàng tỏa ra một khí chất trầm ổn mà kiên cường, tựa như mầm cỏ mới nhú đầu xuân, âm thầm cắm rễ sâu giữa lòng đất, mộc mạc nhưng không dễ gì bứng bật.