Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 6



Phụ thân ta nhìn ta một lúc, như chợt tỉnh ngộ, bật thốt:

“À! Ta hiểu rồi. Là con thấy người ta tuấn tú nên động lòng rồi phải không?”

“Không không không! Con là vì cứu khổ cứu nạn.”

Những điều thật lòng trong lòng ta, chẳng thể nói thẳng ra với cha được. Không thể chỉ dựa vào linh cảm của bản thân mà kết luận Lâm Thanh Tuyền là người tốt. Làm vậy quá đỗi liều lĩnh.

Ta chỉ có thể giữ bình tĩnh, phân tích một cách rõ ràng:

“Cha, trong mắt cha, nữ nhi là đứa con gái tốt nhất thiên hạ. Nhưng nói thật lòng, xét về dung mạo, về gia thế, về tài học chữ nghĩa, con chẳng có điểm nào nổi trội. Giờ lại thêm biệt danh la s-á-t m-ổ heo, càng khiến không ít nam nhân phải tránh xa ba thước.”

“Thay vì cố gắng gả vào nhà cao cửa rộng, chẳng bằng lựa chọn một người có điều kiện không bằng mình một chút, nhưng lại có tiềm năng. Nếu đ-á-nh cược mà thắng, nửa đời sau con sẽ được sống an ổn yên vui. Mà nếu thua… thì vẫn còn có cha, vẫn còn được làm con gái của cha mà nương tựa.”

Phụ thân ta lặng đi một thoáng, rồi thở dài, giọng bùi ngùi:

“Lời ấy không sai. Cha nuôi con cả đời cũng chẳng thấy thiệt.”

Dẫu vậy, lòng người vẫn còn khúc mắc. Bởi cha nhớ rõ, phu quân trước kia của dì Phương cũng là một kẻ đọc sách. Hắn không chỉ moi sạch túi bạc nhà vợ, đến cả con gái ruột mình cũng bỏ mặc chẳng đoái hoài.

“Lòng phụ bạc, phần lớn là từ lũ đọc sách mà ra. Ván cược con chọn, e rằng quá mạo hiểm!”

Ta khẽ thở dài:

“Gả chồng là chuyện cả đời, nhưng dẫu cưới ai, cũng đều là một ván cược lớn mà thôi.”

Phụ thân ta cuối cùng cũng không cãi lại được ta, đành lòng gật đầu đồng ý.

Vương thẩm lập tức chạy sang nhà họ Lâm để báo tin.

Nhờ có bà làm mối, hai nhà ngồi lại cùng ăn một bữa cơm, coi như chuyện hôn sự cũng định thành.

Sau bữa ăn, Lâm Thanh Tuyền lục lọi trong chiếc hòm gỗ, lấy ra một chiếc trâm ngọc, cẩn thận cài lên tóc ta.

“Thu Nhạn cô nương, chiếc trâm này là do ta chép sách, viết thư thay người mà đổi lấy. Dẫu có chút vết nứt, hoa văn cũng chẳng tinh xảo, song đó là thành ý lớn nhất của ta. Mong cô đừng chê.”

Ta khẽ ấn tay lên túi áo bên ngực – nơi có chiếc khóa vàng hộ thân mà phụ thân từng trao – rồi lại nghĩ, lúc này lấy ra sợ sẽ khiến chàng khó xử.

Liền vội vàng tháo sợi dây đỏ đang đeo trên tay xuống, đưa cho chàng:

“Ta không biết thêu thùa, cũng chẳng giỏi kim chỉ, chỉ có sợi dây đỏ này là do chính tay ta đan. Mong chàng từ nay về sau được bình an vô sự.”

Mẹ chồng tương lai lấy từ đáy hòm ra chiếc vòng bạc gia truyền tặng ta. Tay bà run run, mấy lần chạm vào nhưng chẳng sao đeo được.

Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Tuyền cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng đeo vào.

Bàn tay chàng mát lạnh, những ngón tay khẽ chạm làm lòng bàn tay ta ngứa ngáy, tê tê như có điện chạy qua.