Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 7



Đến lúc chia tay ra về, mẹ chồng dặn Lâm Thanh Tuyền tiễn ta ra đầu ngõ. Hai đứa đứng s-á-t nhau, tay nọ sắp chạm tay kia, còn chưa kịp dính lấy một khắc...

Sau lưng đã vang lên một tiếng hét the thé:

“Ngươi, ngươi… mau buông sư phụ ta ra!”

Quay đầu lại thì thấy một tiểu nha đầu đứng đằng sau – chính là Tiểu Mãn, con gái của dì Phương, cũng là tiểu đồ đệ của Lâm Thanh Tuyền.

Lần đầu tiên ta được thấy vẻ mặt giận dữ của chàng. Cổ chàng đỏ bừng, hai má cũng ửng lên, nhìn Tiểu Mãn vừa như trách mắng, lại vừa như năn nỉ:

“Ngươi... mau quay về đi.”

Chuyện ta và Lâm Thanh Tuyền đính hôn vừa truyền ra, người trong chợ trên xóm dưới đều nói cha con ta điên rồi.

“Lão Cao à, thật sự muốn gả con gái cho Lâm tú tài sao? Người đọc sách mà, ngốn bạc lắm đó! Ta e là mỗi ngày bán năm con heo cũng chưa đủ cho hắn mua giấy bút đâu!”

“Ta thấy rõ là hắn nhắm vào túi bạc nhà ngươi rồi!”

Lại có gã độc thân họ Lưu, mắt gian mày chuột, không biết tự trọng cũng chen vào cợt nhả:

“Này, la s-á-t m-ổ heo! Biết sớm ngươi khát đàn ông đến thế, thì ta đã ra tay trước rồi! Nói gì thì nói, ta còn biết chiều người hơn cái gã tú tài mặt lạnh kia đấy!”

Ta chẳng buồn nhiều lời, múc luôn một gáo bã thức ăn heo trong thùng, ụp thẳng lên mặt hắn:

“Chỉ ngươi? Dù ta có xuống tóc vào chùa làm ni cô cũng chẳng liếc mắt nhìn một lần!”

Hai bên nhà chẳng có ý kiến gì lớn, hôn sự nhanh ch-óng được định đoạt.

Ngày mười tháng này, đúng vào tiết tốt cưới hỏi. Ta chẳng có kiệu hoa, cũng không mang khăn trùm đầu, càng không theo đuổi mấy thứ nghi lễ rườm rà. Chỉ mặc một chiếc váy đỏ, rồi tự mình đi sang nhà chồng.

Ta nghĩ bụng, kỳ thi hương sắp đến gần, Lâm Thanh Tuyền nhất định đã để hết tâm trí vào sách vở. Việc cưới xin, đơn giản được thì cứ đơn giản.

Nhưng ta không ngờ, gian phòng nhỏ kia lại được chàng dọn dẹp sạch sẽ, góc giường thay bằng chăn mới màu đỏ rực.

Ta chẳng biết chàng đã phải chắt bóp từng đồng từ bao lâu mới dành dụm nổi một bộ chăn nệm tử tế thế kia.

Ta không làm bộ làm tịch, chỉ cầm ly trà, nghiêng người dâng lên cho mẹ chồng, rồi lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.