Tới tận canh ba, Lâm Thanh Tuyền mới ôn bài xong.
Chàng cởi trường sam, định lên giường nghỉ, thì bắt gặp chiếc túi gấm đặt trên bàn, ngạc nhiên hỏi:
“Sao túi này lại ở chỗ nàng?”
“Nếu không phải ở chỗ ta, lẽ nào ở tay người khác? Trên đó thêu đàn nhạn bay, chẳng phải chàng đưa ta lần trước sao?”
Nghe thế, Lâm Thanh Tuyền chỉ cười ngây ngô. Dưới ánh nến chập chờn, giọng chàng khẽ như gió thoảng:
“Vợ chồng là một thể, của nàng hay của ta nào có gì khác biệt?”
Ta nghe xong trong lòng như có con mèo nhỏ đang cào nhẹ. Thì ra, hôn sự này... chẳng phải chỉ có mỗi mình ta một lòng một dạ.
Chàng cởi áo, nằm xuống bên ta. Hai đứa giống như hai khúc gỗ, nằm cứng đơ bên nhau, im lìm chẳng nhúc nhích.
Chuyện này... chẳng lẽ lại để ta chủ động trước?
Ta âm thầm đếm trong lòng: một, hai, ba... ba... ba... nếu ta đếm tới năm mà chàng vẫn chưa nhích lại gần, thì ta... ta mặc kệ đấy nhé!
May thay, chưa kịp đếm hết, chàng đã dịch lại s-á-t bên.
Không ngờ thân hình gầy guộc kia lại ẩn chứa sức lực đến vậy.
Sợ ảnh hưởng chàng hôm sau lên lớp, ta không dám quấn quýt quá lâu, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy cánh tay chàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Thanh Tuyền đã rời nhà đến thư viện. Mẹ chồng không hề thúc giục gì, chỉ âm thầm hâm sẵn một nồi cháo đậu xanh đợi ta dậy dùng.
Ta bước ra, thấy bà đang lần mò định giặt váy áo giúp mình, liền vội vàng chạy đến ngăn lại:
“Nương, người cứ an tâm nghỉ ngơi, mấy việc này cứ để con làm. Nhưng giờ con phải ra quầy bán th-ị-t, trong nhà người nhớ giữ sức khỏe cho con yên lòng.”
Mẹ chồng gật đầu bảo ta yên tâm, nói rằng từ xưa đến giờ, bà đều sống qua những ngày như thế.
Ta bước ra khỏi sân, ngoảnh lại liền thấy mẹ chồng vẫn còn nghiêng đầu dưới khung cửa sổ, cố rướn cổ ngóng theo.
Bà chẳng thể thấy dung mạo con trai – người hiền lành, sáng sủa như gió thu trăng sáng. Cũng chẳng thể thấy bóng dáng nàng dâu mới vừa bước qua cửa nhà mình. Không nhìn thấy cảnh sống vất vả thường ngày, chẳng rõ là vui hay buồn.
Nghĩ đến đó, lòng ta thắt lại. Một người chẳng thấy ánh sáng, sống trong bóng tối thế kia, thì phải khổ sở biết nhường nào?
Phải đến đêm qua, ta mới biết mẹ chồng vốn là một người phụ nữ mang mệnh khổ. Bà từng sinh tới sáu đứa con với người chồng trước, nhưng đứa nào cũng bạc mệnh, chưa kịp lớn đầy năm đã lần lượt qua đời.
Có người bảo bà là mệnh trời s-á-t phu khắc tử, vì thế bị nhà chồng trước đuổi đi không chút thương tiếc.
Người chồng thứ hai của bà, cưới về chưa tròn hai năm đã ra trận, ch-ếc nơi sa trường, để lại trong bụng bà một đứa con chưa kịp chào đời – chính là Lâm Thanh Tuyền.
Từ đó, bà một thân một mình, gắng gượng bươn chải nuôi con khôn lớn, gom từng đồng bạc lẻ cho con đi học đọc sách.
Đôi mắt bà hỏng đi vì khóc quá nhiều, vì dùng quá mức, đến lúc muốn chữa cũng đã muộn rồi, chẳng còn đường quay lại.
Ta nghe chuyện mà lòng đau như c-ắ-t. Quay bước trở vào, khẽ đỡ tay bà, cười nói:
“Nương, theo con ra chợ đi. Ngồi bên nghe người ta cười nói cũng vui hơn ở nhà một mình nhiều lắm.”