Nữ Đồ Tể Cao Thu Nhạn

Chương 9



Từ dạo ấy, mẹ chồng ta đem lòng thương chốn chợ búa náo nhiệt kia. Ở đó, tiếng rao gọi, tiếng người cười đùa, không khí sống động, rộn ràng, hơn hẳn căn nhà vắng lặng đơn độc.

Bà ngồi ngoan ngoãn ở một bên, lặng lẽ nghe ta chặt x-ư-ơ-ng, cân th-ị-t, đếm tiền.

Cũng có kẻ bỉ bôi, nói móc ta:

“La s-á-t m-ổ heo lại dắt theo bà mẹ chồng mù đến chợ rồi kìa!”

Lại có kẻ buông lời giễu cợt cay nghiệt hơn:

“Con trai bà giỏi thật đấy. Một câu nói khéo đã lừa lấy cả gia sản béo bở nhà m-ổ heo. Đúng là lời ít mà lãi nhiều!”

Ta giận quá, liền giơ d-a-o m-ổ heo lên, mắt lạnh quắc:

“Ngươi lải nhải thêm nửa câu nữa, ta c-ắ-t phăng cái mũi ch-ó của ngươi!”

Mẹ chồng kéo nhẹ tay áo ta, khẽ lắc đầu:

“Không sao đâu, con đừng vì mấy lời ấy mà bẩn lòng.”

Một người mẹ chồng tốt lành như vậy… suýt nữa đã mất m-ạ-ng chỉ vì một sơ suất của ta.

Hôm đó đúng vào ngày khai mạc kỳ thi hương. Lâm Thanh Tuyền dậy từ sớm, khoác áo bước ra cửa đến trường thi. Ta vỗ ngực cam đoan:

“Chàng cứ yên tâm mà đi, thi đỗ hay không không quan trọng. Cứ chăm tâm mà làm, trong nhà đã có thiếp, nhất định chăm sóc chu toàn, chỉ chờ tin mừng của chàng.”

Ta hầm sườn, hấp bánh bao, mang tới tận phòng cho mẹ chồng.

Nào ngờ một mảnh x-ư-ơ-ng nhỏ mắc lại nơi cổ họng bà. Vừa mới rên lên được hai tiếng, đã lập tức tắt lịm không động tĩnh.

Ta hốt hoảng tột độ, như phát cuồng mà lao ra khỏi cửa, chạy đến đầu ngõ vừa vội vừa run.

Vừa chạy ngang qua nhà dì Phương, ta hét lớn gọi tên, hai mẹ con lập tức đuổi theo, thay ta chăm nom cho bà. Còn ta thì tức tốc phi đến Xuân Huy Đường mời thầy thuốc.

Không biết Tiểu Mãn đã dùng cách gì, khi ta quay về thì mẹ chồng đã nôn được mảnh x-ư-ơ-ng ra ngoài, ngồi phệt trên ghế, thở hồng hộc như thể vừa từ cõi ch-ếc trở về.

May thật… giữ được m-ạ-ng rồi!

Đợi đến khi Lâm Thanh Tuyền thi xong trở về, ta kể lại cho chàng nghe mọi chuyện ly kỳ xảy ra trong lúc chàng vắng nhà. Cứ nghĩ chàng sẽ trách ta vụng về, nào ngờ chỉ thấy chàng nhẹ nhàng nắm tay ta, dịu giọng trấn an:

“Không phải lỗi của nàng. Nàng chỉ mong mẹ ăn ngon một chút thôi mà.”

“Gặp hung hóa cát, họa tận ắt đến phúc, biết đâu đây lại là điềm tốt báo trước.”

Quả nhiên chưa tới nửa tháng sau, tin báo từ trường thi truyền về – Lâm Thanh Tuyền đã trúng tuyển hương cống.

Nhất đẳng giải nguyên, chính là vinh dự cao nhất trong kỳ thi hương.

Quan tri phủ đích thân ban kiệu, cho xe ngựa dẫn đầu đi rước chàng dạo một vòng khắp thành, rồi mới trở lại thư viện để tạ ơn thầy dạy.

Cũng tham dự khoa thi lần này có cả Triệu Hữu Tài, vẫn như trẻ nhỏ chưa cai sữa, tay nắm chặt lấy tay áo mẹ mà đi.

Vừa khéo đụng mặt nhau.

Triệu thị thấy ta liền giả bộ hét lên:

“Ối chà, giẫm phải chân ta rồi!”

Bà ta bĩu môi, trừng mắt quát lớn:

“Không nhìn xem nơi đây là chốn nào, còn có người bốc mùi lợn sống mà cũng mặt dày len lỏi vào, không biết xấu hổ là gì!”