“Cảm ơn cậu chủ.” Tôi mỉm cười, thầm nghĩ, anh ta mới là người cần đi gặp bác sĩ ấy. Diệp Cẩn Sâm nghĩ gì mà định cho tôi đi khám bác sĩ nam khoa? Trừ khi trời sập! Có vẻ như tôi không thể tiếp tục công việc hái ra tiền này được nữa rồi. Nếu anh ta mà phát hiện ra tôi lừa dối mình, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng tha cho tôi.
“Shuuuuu..” Vì quá phân tâm nên tôi không nhận ra mình đang nắm lấy n.g.ự.c Diệp Cẩn Sâm và xoa nắn, trút giận một cách điên cuồng. Do tôi dùng lực quá mạnh nên bên n.g.ự.c trái của hắn đã chuyển sang màu đỏ sậm.
“Cậu chủ, xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự xin lỗi cậu!”
"Cậu đang nghĩ đi đâu vậy?!" Diệp Cẩn Sâm đau đớn ôm ngực, cau mày, tức giận nhìn tôi, "Cậu yên tâm, sau này còn có nhiều cách để làm vợ cậu hài lòng hơn, chỉ cần cậu cố gắng. Cậu không nên suy sụp quá như vậy..."
“Đúng đúng, cậu chủ cậu nói đúng ạ!” Cậu có thể câm miệng được rồi đấy.
“Chú ý tập trung vào công việc của cậu đi!” Cuối cùng anh ta cũng thả lỏng lông mày, không tiếp tục để cập đến vấn đề kia nữa.
Tôi thận trọng thăm dò: “Cậu chủ, thật xin lỗi vì đã bất cẩn như vậy, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc mỡ cho cậu nhé.”
Đột nhiên, không khí trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
"Cậu chủ?" Tôi vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Cẩn Sâm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi! Sau đó, anh ta quay khuôn mặt đẹp trai sang một bên, lỗ tai không giấu được đỏ bừng lên, khàn giọng thúc giục: “Tiếp tục.”
10.
Tôi cúi đầu, tự nhủ với bản thân mình hàng trăm hàng vạn lần: “Nhịn đi! Mình cố gắng chỉ vì tiền mà thôi!”
Cuồi cùng thì anh ta cũng tắm xong, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi có thể trở về được rồi.
"Quản gia Giang."
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Diệp Cẩn Sâm đã ngăn tôi lại và nói: "Tôi quên áo choàng tắm rồi, cậu đi lấy cho tôi."
"Vâng, cậu chủ, xin cậu chờ một lát."
Cái phòng tắm rộng 250 mét vuông này có nét tương đồng với Diệp Cẩn Sâm, lạnh lẽo, đầy nguy hiểm...
Tôi bước ra ngoài, tiến vào khu vực thay đồ trong phòng của anh ta, tìm một lúc mới thấy chiếc áo choàng tắm mà Diệp Cẩn Sâm yêu thích. Khi tôi quay lại phòng tắm, đã là mười phút sau.
"Cậu chủ, áo choàng tắm của cậu..."
Tôi còn chưa nói dứt câu thì dẫm vào bãi nước nhỏ và bị trượt chân, ngã lao về phía Diệp Cẩn Sâm cách đó vài bước chân. “Aaaaaa..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Giang Tư Nhai..!”
Tôi ngã đè lên Cẩn Sâm, đã thế trước khi ngã xuống, tôi chủ định bám vào tay anh ta nhưng vồ trượt, thành ra lại túm vào cái khăn tắm đang quấn quanh eo anh ta làm nó bung ra, rơi xuống. Và đen đủi hơn là tôi lại còn “thơm” vào môi anh ta.
Không biết tôi đã gây ra tội gì nữa đây, môi Diệp Cẩn Sâm bị chảy m.á.u rồi..
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Cậu chủ..”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, dùng tay trái vả vào miệng mình “Bốp, bốp, bốp”, rồi đưa tay phải lau vết m..áu trên môi Diệp Cẩn Sâm.
Tôi thực sự đã rất hoảng sợ! Diệp Cẩn Sâm sẽ không đuổi việc tôi chứ? Tôi rất cần công việc này để có thu nhập trang trải chi phí thuốc men của mẹ và học phí cho các em.
“Giang Tư Nhai c..hết tiệt!”
Đúng như dự đoán, Diệp Cẩn Sâm tức giận hất tay tôi ra. Anh ta nhanh chóng chộp lấy chiếc áo choàng tắm tôi làm rơi bên cạnh, quấn quanh người rồi giận dữ nói: "C..hết tiệt! Đây... đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!"
Bỗng nhiên tôi thấy rất bối rối: “Hả?” Liệu bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để đề cập đến chuyện này không? Đừng bảo tôi đã bỏ lỡ điều gì đó nhé?
Một loạt sự cố liên tiếp xẩy ra khiến đầu óc tôi tạm thời trống rỗng, mất kiểm soát. Tuy nhiên, với khả năng ứng phó, đối đáp nhanh nhạy của mình, tôi bật ra: "A, thật trùng hợp... cậu chủ, đây cũng là nụ hôn đầu của tôi!"
Khuôn mặt đẹp trai của Diệp Cẩn Sâm bỗng sa sầm, tái mét, anh ta hung dữ hét lên: "Cậu cút ngay ra khỏi đây!!"
“Được, được!” Tôi bỏ chạy chối c..hết.
11.
Trở về phòng mà tim tôi vẫn đang đập đ.iên cuồng, hai má nóng rực. Tôi tiến lên soi mình trong gương. Mặt tôi đỏ như quả cà chua chín, nhịp tim mãi vẫn chưa bình ổn lại được.
Thực ra đây là lần đầu tiên tôi gặp phải “tai nạn” đáng xấu hổ như vậy với Diệp Cẩn Sâm.
Thời điểm nguyên chủ vừa tốt nghiệp xong đại học, đang lo lắng tìm việc thì tình cờ biệt thự của Diệp Cẩn Sâm cũng đang thiếu quản gia. Trùng hợp là, lão quản gia phụ trách tìm người cho biệt thự lại nợ nguyên chủ một ân huệ. Cơ hội đến tay tôi cũng coi như là đương nhiên!
Nhờ gửi gắm, tôi được nhận vào làm quản gia mới cho Diệp Cẩn Sâm. Vì anh ta mắc chứng bệnh sợ phụ nữ và luôn cảnh giác với mọi người xung quanh nên không dễ gì cho mọi người đến gần mình.
Phải mất hơn một năm trời chứng minh sự nhiệt tình, trách nhiệm trong công việc của mình, vài tháng gần đây tôi mới có thể chiếm được chút lòng tin của Diệp Cẩn Sâm.