Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 4



Trước đây tôi đã tắm cho Diệp Cẩn Sâm vài lần, nhưng tôi luôn ra ngoài ngay sau khi xoa lưng cho anh ta. Sự việc như ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên phát sinh! 



Nhưng tôi cũng phải thú thật, thân hình của cậu chủ Diệp này, chậc chậc, hết nước chấm..

 

Tôi nằm trên giường, hồi tưởng lại từng đường nét cơ thể của Diệp Cẩn Sâm, không tránh khỏi có chút ngại ngùng, ặc ặc..Nhưng có sao đâu, tôi giới tính nữ, cũng không hút thuốc, không uống rượu, khuynh hướng giới tính ngay thẳng thì suy nghĩ như vậy đâu có gì không đúng? Nhỉ?

 

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình, hoảng sợ: “Ai, ai vậy?”

 

“Ông chủ của cậu đây.”

 

Tôi: “…” Anh ta đến để tính sổ với tôi ư?

 

12.

 

Tôi run rẩy bước ra mở cửa: “Cậu chủ, bây giờ đã muộn lắm rồi. Cậu còn cần tôi giúp gì nữa ư?”

 

Diệp Cẩn Sâm nhướng mày nhìn tôi: “Cậu không lấy tiền phải không?”

 

Ồ vâng, phí dịch vụ tắm của tôi, sao tôi có thể quên mất điều đó chứ.

 

"Cậu tỉnh táo lại chưa?" Diệp Cẩn Sâm cười lạnh: "Bình thường cậu coi tiền hơn cả mạng sống, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 

“Haha.” Tôi cười hai tiếng, nói với giọng điệu giả lả: “Tôi... còn không phải là sợ chuyện vừa rồi làm cậu chủ tức giận không thanh toán tiền cho tôi ư?”

 

“Thật không?” Anh ta nheo mắt lại.

 

Tôi bất tri bất giác rụt cổ lại.

 

“Thôi đừng nói nhảm thêm nữa, nhanh chóng đưa tài khoản của cậu đây!” Diệp Cẩn Sâm nói.

 

Tài khoản nào cơ? Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ đến món tiền mà tôi kiếm được tối nay, tôi hoảng sợ, lắc đầu liên tục: “Không được, ..tôi không thể trả lại số tiền đó được.”

 

"Nhưng tôi không có tài khoản wechat của cậu."

 

Wechat sao?

 

“Cậu chủ, vậy tài khoản mà cậu đang nói đến,.. là hỏi về mã thanh toán của tôi à?”

 

Diệp Cẩn Sâm nheo mắt nhìn tôi: "Chứ còn gì nữa? Cậu còn có tài khoản gì khác sao?"

 

"Không, không..." Tôi nhanh chóng chạy đi lấy điện thoại, mở mã thanh toán, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Cậu chủ, cậu chỉ cần quét cho tôi 40.000 tệ."

 

Diệp Cẩn Sâm nghi hoặc hỏi tôi: "Tại sao?"

 

Tôi chỉ vào vết sẹo trên môi anh ta và nói: “Mười nghìn tệ sẽ là khoản bồi thường cho cậu…”

 

"Bồi thường sao?" Không hiểu sao khi nghe tôi nói vậy, Diệp Cẩn Sâm lại trở nên tức giận. Tuy nhiên, lý do khiến anh ta tức giận là...

 

"Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi... Giang Tư Nhai! Ý cậu là gì? Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi! Nụ hôn đầu tiên của tôi! Nụ hôn đầu tiên của tôi mà chỉ có giá trị 10.000 tệ thôi sao?"

 

Nếu không thì sao? Chả nhẽ anh ta đòi 20.000?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

...Ôi không! Cậu chủ, ý của tôi là tôi đã hôn môi cậu và tôi muốn bồi thường cho cậu 10.000 tệ. "

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi gần như bị hoảng loạn khi đối diện với hung thần này.

 

“Ồ.” Diệp Cẩn Sâm cũng sửng sốt một lát. Tuy nhiên, anh ta định thần lại: “Ý của cậu là, cậu trả cho tôi 10.000 tệ vì đã hôn tôi sao?”

 

"Ah thế thôi, thôi ạ!" Tôi định giải thích, nhưng dưới ánh mắt trừng trừng của anh ta, tôi không biết nên nói gì nữa đành im lặng lấy lại mã thanh toán WeChat mà tôi đã đưa.

 

“Hay là thế này vậy, tôi không lấy tiền nữa, coi như tối nay tôi phục vụ cậu miễn phí được không?”

 

“Không.” Anh ta bày ra vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến thành ý của tôi. “Bíp”. Anh ta quét mã wechat mà chuyển tiền cho tôi. Gần như ngay lập tức, tài khoản của tôi được cộng thêm 90.000 tệ. Tại anh ta hào phóng chứ không thể trách tôi vô liêm sỉ được!

 

"Cảm ơn cậu chủ. Chúc cậu ngủ ngon!" Tôi nói và nhanh chóng đóng cửa lại.

 

"Quản gia Giang..." Diệp Cẩn Sâm đưa tay chặn cánh cửa đang đóng.

 

13.

 

“Cậu chủ, cậu đổi ý sao?”

 

“Cậu mới là người đổi ý ấy!” Diệp Cẩn Sâm vừa nói vừa giơ tay kéo cổ áo choàng ra, để lộ bộ n.g.ự.c vẫn còn đỏ rực. "Không phải cậu đã nói sẽ bôi thuốc cho tôi sao? Cậu quên rồi à?"

 

Ah, đúng rồi, tôi thật sự đã quên biến mất việc đó. “Thật xin lỗi, cậu chủ, tôi sẽ đi lấy thuốc ngay đây. Cậu hãy về phòng chờ tôi chút nhé!”

 

14.

Khi tôi gõ cửa phòng Diệp Cẩn Sâm, anh ta chỉ đang mặc bộ đồ ngủ. Anh ta cao 1,85m, có bờ vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài và cơ bụng 8 múi hấp dẫn ...

 

"Quản gia Giang."

 

“Vâng, thưa cậu” Tôi cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho anh ta.

 

"Quản lý Giang, sao hôm nay tôi thấy mặt cậu đỏ vậy?"

 

"Thế sao?"

 

Tôi lại đỏ mặt nữa à? Trước đây, tôi cũng chưa hề thất thố như vậy trước mặt Diệp Cẩn Sâm.

 

Chắc chắn là sau khi cùng Diệp Cẩn Sâm thảo luận đến chủ đề này, đầu óc tôi không tự chủ được mà liên tưởng xa hơn...

 

Quả nhiên, khả năng tự kiềm chế của tôi kém hơn tôi tưởng rất nhiều!

 

“Cậu chủ, thật ra, tôi…tôi có chút vấn đề nhỏ.”

 

"Chuyện gì vậy?"

 

"Khi tôi gặp phải vấn đề lo lắng, tôi rất dễ xúc động dẫn đến đỏ mặt!" Tôi nói một cách chân thật.

 

Diệp Cẩn Sâm nghi hoặc nhìn tôi: "Sao trước đây tôi không biết điều đó?"

 

"Bây giờ thì cậu đã biết rồi đấy!"

 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, dường như cố phát hiện điều gì đó ở tôi: “Tôi nghĩ…”

 

"Cậu nghĩ sao?"