Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 8



29.

 

“Tôi có nói cậu cũng không biết đâu”

 

Ban đầu tôi đã nói dối anh về điều này.

 

"Cậu chủ, đến lượt cậu trả lời tôi. Thẻ ngân hàng của cậu đâu?"

 

Anh chỉ vào tủ: “Thẻ ngân hàng ở trong ví tiền để trong ngăn kéo.”

 

"Mật khẩu là gì?"

 

Diệp Cẩn Sâm lắc đầu, "Đến phiên tôi hỏi cậu."

 

"Được rồi được rồi, cậu cứ hỏi đi."

 

"Cậu thích nam giới hay nữ giới?"

 

"Tất nhiên là nam giới rồi!" Tôi thành thật trả lời.

 

Dù sao thì anh cũng quá say nên lúc tỉnh lại sẽ không nhớ nổi đâu.

 

30.

 

"Nam... nam giới ư?" Diệp Cẩn Sâm giật mình hỏi lại.

 

“Đúng thế.” Tôi hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của anh, chỉ nhanh chóng hỏi: “Đến lượt tôi hỏi cậu. Mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu là gì?"

 

"."

 

"Mật khẩu này đơn giản và dễ nhớ quá." Tôi cười và nói: "Tuy nhiên, làm sao tôi có thể cầm thẻ ngân hàng của cậu chủ để rút tiền được?" Đó chính là vi phạm pháp luật. Tôi sẽ không ngu ngốc như vậy.

 

“Thật ra yêu cầu của tôi là thế này…” Tôi lấy ra đơn xin nghỉ viêc đã được chuẩn bị từ trước đưa cho anh ta. Sau đó, Diêp Cẩn Sâm trong lúc say rượu đã ký và điểm chỉ vào đó. Bằng cách này, dù anh ta sau khi tỉnh rượu có đổi ý cũng không có tác dụng.

 

"Cậu muốn rời xa tôi à?" Diệp Cẩn Sâm ngạc nhiên nhìn tôi.

 

Nhìn qua có vẻ anh cũng không say lắm.

 

“Mẹ tôi ốm, em gái tôi gãy chân, gia đình đang cần tôi.” Tôi nói thêm: "Cậu không có tôi cũng không sao, nhưng gia đình tôi lúc này chỉ có thể trông cậy vào tôi."

 

Vì em tôi sắp vào đại học nên sớm muộn gì tôi cũng sẽ về để chăm sóc mẹ. Tôi đã chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ thì trách nhiệm của nguyên chủ cũng là trách nhiệm của tôi.

 

"Dù sao thì, cậu có nhiều tiền như thế, nhất định sẽ nhanh chóng chọn được người thích hợp phục vụ cậu."

 

Diệp Cẩn Sâm đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại gần và giữ lấy tôi.

 

"Cậu chủ..." Tôi muốn cử động nhưng bị anh ôm chặt.

 

Cằm anh tựa nhẹ vào vai tôi, một lúc sau tôi nghe thấy anh khàn khàn nói: "Được rồi... vậy cậu đi đi."

 

Ah? Thế thôi sao?

 

"Cậu chủ, ý của cậu là gì?"

Nhưng anh chỉ ôm tôi mà không nói gì. Khi tôi định thần lại thì anh đã dựa vào tôi ngủ rồi!

 

"Này, cậu chủ, cậu chủ..."

 

Tôi không thể đẩy anh ra vì sợ anh bị ngã. Sau đó mệt quá tôi ngủ quên trên ghế sofa. Diệp Cẩn Sâm cũng ngủ thiếp đi bên cạnh tôi.

 

31.

 

Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở trên giường của Diệp Cẩn Sâm...Tự nhiên tôi thấy lạnh toát hết cả người!

 

Tôi nhanh chóng nhìn quanh và không thấy Diệp Cẩn Sâm đâu. Có một chút tiếng ồn từ hướng phòng tắm. Có thể anh đang tắm. Thế là tôi vội chạy đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc tắm xong, tôi đoán Diệp Cẩn Sâm đã đi làm, nên đi xuống lầu.

 

“Anh Giang.” Tiểu Phương đang lau tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn thấy tôi liền mỉm cười chào hỏi.

 

"Ừ." Tôi gật đầu và tiếp tục huýt sáo một cách thản nhiên khi bước xuống cầu thang.

 

Tuy nhiên, khi đến phòng ăn, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc...

 

"Cậu chủ?"

 

Diệp Cẩn Sâm nghe được thanh âm, quay đầu lại.

 

"Tới ăn sáng đi."

 

"Vâng, thưa cậu chủ."

 

Tôi ngồi xuống phía đối diện Diệp Cẩn Sâm.

 

Trong lúc anh đang ăn sáng, tôi lén lút ngước mắt lên nhìn anh.

 

Tôi tự hỏi liệu anh có nhớ chuyện xảy ra tối qua không, anh nhớ được bao nhiêu.

 

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Sâm không nói gì cho đến khi bữa ăn kết thúc. Anh lại quay lên lầu.

 

Tôi cũng đi lên lầu. Tôi sẽ lấy lá đơn xin nghỉ việc đã được anh ấy ký và điểm chỉ tối qua ra báo chuyện mình nghỉ việc với anh.

 

Tôi đã đợi ở tầng dưới hơn mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đi xuống lầu, anh đã tiến tới chỗ tôi và đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng.

 

"Cậu chủ, đây là..."

 

“Cậu không định nghỉ việc à?”

 

À, anh có nhớ chuyện tối qua không nhỉ?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

"Cậu đã làm việc cho tôi hơn hai năm, làm việc gì cũng rất tận tâm, trách nhiệm. Trong thẻ này có 500.000 tệ, coi như tiền đền bù thôi việc cho cậu."

 

“Nhưng tôi chủ động xin từ chức mà…”

 

“Mật khẩu là…” Anh bước tới, nhét thẻ ngân hàng vào tay tôi.

 

Tôi tiếp tục bế tắc, quay lại nhìn anh: "Cậu chủ..."

 

"Được rồi, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào."

 

"Không không không... Cậu chủ! Ý của tôi là, cậu có thể trực tiếp chuyển 500.000 đó cho tôi được không?"

 

Diệp Cẩn Sâm: "..."

 

32.

 

Diệp Cẩn Sâm đã không vạch trần tôi. Thực ra tôi biết ý anh là gì.

 

Anh cố tình đưa cho tôi thẻ ngân hàng và mật khẩu mà tôi đã hỏi tối qua chỉ để nói với tôi rằng anh nhớ hết chuyện xảy ra tối qua. Tuy nhiên, tôi vẫn phải suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.

 

Đêm qua không có "bí mật" khủng khiếp nào ngoại trừ việc tôi nói tôi thích đàn ông.

 

Nghĩ tới đây tôi thấy nhẹ cả người.



 

Buổi chiều, tôi thu xếp hành lý và đặt vé tàu cao tốc về nhà ngay trong đêm.

 

"Anh Giang, anh vẫn sẽ quay lại chứ?"

 

Tiểu Phương, Tiểu Lý và những người khác nhìn tôi với vẻ mặt mong đợi. Nhưng tôi vỗ vai họ, mỉm cười lắc đầu: "Tôi sẽ không quay lại nữa đâu."