"Chân em ấy bị gẫy. Em trai tôi thì đang đi học xa nhà, ở nhà không còn ai nữa. Cậu chủ, tôi..." Tôi liếc nhanh nhìn sắc mặt anh ta, thở dài rồi nói: "Thật xin lỗi, cậu chủ! Tôi... Tôi muốn từ xin nghỉ việc, gia đình tôi lúc này đang rất cần tôi.”
Tôi đã kiếm đủ tiền rồi! Tôi quyết định nghỉ việc!
"Nghỉ việc sao?" Diệp Cẩn Sâm sửng sốt. Sau đó, anh ta nhận được một cuộc gọi gấp và chạy vội đi mà không nói đồng ý hay không. Trong nhiều ngày tiếp theo, tôi thậm chí không nhìn thấy bóng của anh ta đâu.
Liệu có phải Diệp Cẩn Sâm cố ý tránh mặt tôi không? Nhưng tại sao anh ta phải tránh mặt tôi?
27.
Tục ngữ có câu: “Núi không đến gặp ta, ta sẽ tự mình đi xem núi”.
Vì vậy, tôi cố tình đợi 2 ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Cẩn Sâm vào 12h đêm ngày thứ ba.
Tôi lấy đơn xin nghỉ việc đã chuẩn bị mang đến phòng Diệp Cẩn Sâm.
"Cậu chủ..." Thấy cửa mở, tôi vừa gọi vừa tiến vào trong phòng. Diệp Cẩn Sâm đang cởi cúc áo sơ mi của mình. Áo sơ mi trắng cởi gần hết lộ ra làn da trắng lạnh lùng, quyến rũ...
"A, ngại quá, xin lỗi!" Tôi quay người và bước ra ngoài.
Đột nhiên, Diệp Cẩn Sâm sải bước về phía tôi, dùng tay tóm lấy tôi và đẩy tôi vào tường!
Tôi giật mình và ngước lên nhìn anh. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc ngắn hơi rối, đôi mắt to và lông mày rậm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi: "Giang Tư Nhai, tôi vẫn đang suy nghĩ..."
“Cậu chủ nghĩ gì vậy?” Người đàn ông này đẹp trai quá, nhìn ở cự ly gần như vậy cũng không phát hiện bất kỳ khuyết điểm gì!
Anh không trả lời, nhưng đưa khuôn mặt đẹp trai sát lại gần tôi hơn.
"Cậu chủ..." Tôi nhanh chóng vùng vẫy.
Nhưng anh đã ấn tay tôi vào tường khiến tôi không thể cử động được. Khi anh đến gần tôi, mùi rượu thoang thoảng xộc thẳng vào mũi tôi.
"Cậu chủ đã uống rượu sao?" Không phải từ trước đến nay anh luôn tránh uống rượu sao? Kể cả đồ uống có nồng độ rất nhẹ cũng chỉ hai ly đã có thể khiến anh say rồi. Khi say, anh luôn luôn thành thật!
28.
Tôi ngẩng đầu lên và hỏi: “Cậu chủ, cậu say à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh nheo mắt lại và trả lời một cách mơ hồ: "Ừm."
Tôi không kìm được sự phấn khích và hỏi: "Được, vậy tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu, cậu hãy trả lời thành thật nhé?"
Anh nhìn tôi chằm chằm một cách yếu ớt, rồi gật đầu, "Được."
“Cậu chủ, cậu thật tốt.” Tôi cảm thấy vui mừng, trước tiên tìm cách dỗ dành anh: “Cậu chủ cứ thả tôi ra trước đã.”
Nhưng anh không buông ra, ôm tôi bất động.
"Cậu chủ, tôi hứa sẽ không rời đi."
“Thật sao?” Anh nhướng mày với vẻ nghi ngờ trên mặt.
Tôi gật đầu thật mạnh: "Thật mà! Tôi hứa sẽ không rời đi. Chúng ta hãy nói chuyện một chút nhé."
"Ồ." Anh buông tôi ra, nhưng lại nắm tay tôi lại dắt đến ghế sofa, kéo tôi ngồi xuống cạnh mình. Tôi hơi nhích người sang bên cạnh một chút nhưng ngay lập tức anh cũng nhích sát vào tôi. Tôi di chuyển thì anh cũng di chuyển. Cứ như đang dựa dẫm vào tôi vậy. Tuy nhiên, điều này không quan trọng.
"Cậu chủ, xin hãy ngồi yên." Tôi đưa tay ra ngăn cách giữa tôi và anh, nói: "Tôi sẽ hỏi cậu một số câu hỏi."
Anh nhìn tôi một cách nghiêm túc, vẻ mặt rất là dễ thương..
"Chỉ hỏi thôi sao?"
"Cậu..." Tôi có chút ngượng ngùng...
Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi: "Thẻ ngân hàng của cậu để ở đâu? Mật khẩu là gì?"
Anh chợt bất động.
Tôi cau mày: “Cậu chủ, cậu uống rượu thật à?”
“Tôi bị say rượu.” anh trả lời.
Ah?
Người say rượu hình như luôn nói mình không say thì phải?
“Thật sao?” Tôi tiến lại gần anh và nhìn thật kỹ.
“Ừ.”Anh giơ một ngón tay ra, nói: “Tôi đã uống 100 ly rượu!”
100 ly... thật sự là quá cường điệu rồi!
Xem ra anh say thật rồi!
“Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi nhanh lên.”
“Không.” Anh lắc đầu.
"Tại sao? Cậu vừa nhận lời với tôi mà!"
"Tôi sẽ trả lời trừ phi, tôi hỏi cậu, cậu trả lời tôi." Anh ta nói: "Chúng ta... Mỗi người hỏi một vấn đề."
Tôi tự nhủ, anh còn non và xanh lắm! Anh say rồi sao còn hỏi tôi được nữa?