Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 590: Ngũ Mã Phanh Thây



Đúng vậy!

Tại sao?

Mục tiêu rõ ràng là Cảnh Dung, kẻ nào cản đường liền giết kẻ đó. Kỷ Vân Thư chắn kiếm thay hắn, theo lẽ, hắc y nhân cũng phải ra tay giết nàng mới đúng. Nhưng vì sao, ngay khoảnh khắc ấy, hắn ta lại thu kiếm về?

Bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng vì những lời vừa rồi của nàng.

Ẩn chứa vài phần quỷ quyệt!

"Muốn giết bổn vương, nhưng lại không thể làm ngươi bị thương. Rốt cuộc là ai?" Cảnh Dung trầm tư, nghĩ mãi không ra. Ngoài Cảnh Diệc, còn có thể là ai?

"Nói cũng lạ, võ công của đám người đó không hề tầm thường. Xét về chiêu số, chẳng giống môn phái giang hồ nào, nhưng có thể chắc chắn rằng không phải người của Diệc Vương, cũng chẳng đến từ kinh thành."

Mộ Nhược nhấn mạnh từng chữ, chậm rãi nói tiếp:

"Hơn nữa, bọn chúng đều mang quyết tâm chết, tất nhiên sẽ không để lại bất cứ manh mối nào cho chúng ta truy tìm. Người cũng đã chết sạch, muốn điều tra e rằng không dễ... Dù sao, giang hồ rộng lớn."

Cảnh Dung lặng im, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Tay hắn đặt trên đùi, vô thức siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Như một con mãnh thú sắp phá chuồng!

Hắn quắc mắt nhìn về phía Lang Bạc, giọng nói lạnh lẽo:

"Truyền lệnh của bổn vương—dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, khiến hắn chịu cảnh ngũ mã phanh thây!"

Mỗi chữ, mỗi lời đều như lưỡi dao đoạt mạng.

Những ai có mặt trong phòng không khỏi rùng mình, như thể trước mắt bọn họ đã hiện lên một cảnh tượng máu me thảm khốc.

Lang Bạc lập tức lĩnh mệnh.

Đúng lúc này—

Một thị vệ hớt hải bước vào, vội vàng bẩm báo:

"Vương gia! Vẫn còn một kẻ sống sót."

Tin tức này vừa bất ngờ vừa đáng mừng.

Đường Tư lập tức reo lên: "Hóa ra còn có người sống! Tốt quá rồi! Mau hỏi hắn xem rốt cuộc là ai sai khiến! Nếu hắn không chịu nói thì đánh! Đánh mạnh vào, xem hắn có mở miệng không!"

Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi nói!

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng thị vệ run rẩy, như dội một gáo nước lạnh: "Kẻ đó tuy còn sống, nhưng thương thế quá nặng, e là... không qua khỏi."

Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần.

Cảnh Dung nhíu mày.

Sống không được?

Mộ Nhược lập tức đứng dậy:

"Dẫn ta đến xem."

"Rõ!"

Mọi người lập tức rời đi cùng nhau.

Chỉ thấy hắc y nhân nọ nằm trên mặt đất, ngón tay vẫn còn động đậy.

Mộ Nhược ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoay người nọ lại, để lộ vết kiếm sâu hoắm giữa ngực. Máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ mặt đất, dần dần sẫm đen.

Hắn mất máu quá nhiều!

"Không thể để hắn chết." Cảnh Dung lạnh giọng.

"Có ta ở đây, không chết được."

Mộ Nhược lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng kẻ hấp hối, rồi nhanh chóng điểm mấy huyệt trước ngực hắn. Sau đó, hắn phân phó: "Đưa hắn về chỗ ta."

Hai thị vệ lập tức đỡ người, cẩn thận nâng đi.

Mộ Nhược phủi tay, trước khi rời đi, liếc Cảnh Dung một cái: "Ta có thể giữ hắn sống, nhưng không thể ngăn hắn tự sát."

Những kẻ ôm tâm quyết tử để hành thích, nếu bị bắt, nhất định sẽ không để mình tồn tại. Chúng chẳng khác nào người chết.

Cảnh Dung trầm giọng: "Cứu."

Mộ Nhược gật đầu, rời đi.

Đường Tư cũng theo sau.

.....Edit: Emily Ton......

Chừng nửa canh giờ sau, thi thể đám hắc y nhân đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng trong viện vẫn tràn ngập mùi máu tanh, nồng đến buồn nôn.

Lúc này, Kỷ Vân Thư cũng chuyển tới viện của Cảnh Dung, trên tay ôm hai hộp gỗ đàn hương.

"May mà thứ này không bị hỏng."

Giữa lúc này, nàng vẫn nhớ đến hai cái hộp.

Cảnh Dung nghiêm mặt nhìn nàng: "Nàng có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?"

"Ta biết."

"Nếu biết, sao còn chắn trước mặt bổn vương? Nàng đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Nghĩ rồi." Nàng buông hộp, thẳng thắn đối diện hắn, nghiêm túc nói: "Nếu ta không chắn, chàng sẽ chết. Nếu ta chắn, thì cả chàng và ta cùng chết."

Nàng khẽ cười.

"Vân Thư." Hắn nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng trầm thấp: "Nàng hãy nhớ kỹ, sau này nếu còn gặp tình huống như vậy, bổn vương bảo nàng đi, nàng nhất định phải đi. Hiểu không?"

"Không..."

"Nàng không có quyền phản đối. Đây là mệnh lệnh."

Giọng hắn kiên quyết, ánh mắt cứng rắn.

Nàng sững người một lúc, biết có tranh cãi cũng vô ích, chỉ đành gật đầu.

——

Sau khi thu dọn xong, Cảnh Dung bỗng nhiên nói: "Lần này, phải cảm ơn Văn công tử không ít."

Nghe nhắc đến hắn ta, động tác của Kỷ Vân Thư hơi khựng lại.

"Đúng vậy, phải cảm ơn hắn. Nhưng ta luôn cảm thấy người này không đơn giản, hơn nữa chuyện của Diệp Nhi cô nương... dường như hắn giấu rất nhiều bí mật."

Nếu có thể mổ xẻ lòng người, nàng thực sự muốn xem rốt cuộc hắn ta đang nghĩ gì.

Nàng lắc đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.

Cảnh Dung chậm rãi nói: "Cả nhà họ Văn, thật ra đều rất kỳ quái."

Nàng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

Nàng lại lẩm bẩm: "Thật hy vọng... chỉ là chúng ta nghĩ quá nhiều."

.....

Đêm khuya, trong phòng tối của phường thêu Văn gia.

Văn lão gia sắc mặt u ám, đôi mày rậm nhíu chặt, ánh mắt híp lại, môi mím thành một đường mỏng, cả người toát lên khí thế giận dữ khó kìm.

Bên cạnh, Văn Nhàn ngồi yên trên ghế, sắc mặt nhàn nhạt, không lộ chút cảm xúc nào. Trong tay hắn vẫn cầm cây sáo, ngón tay nhẹ nhàng siết lấy miếng ngọc trang trí trên đó, từ đầu đến cuối chưa từng buông lỏng.

Tuy trẻ tuổi anh tuấn, ánh mắt mang theo nét thu hút trời sinh, nhưng làn da lại tái nhợt hơn người thường, như thể mang bệnh.

Chuyện này cũng không lạ. Văn Nhàn từ nhỏ đã phải uống thuốc quanh năm, chưa đến mười tuổi đã bị đưa lên núi luyện võ suốt năm năm, thân thể nhờ đó mà khá hơn. Nhưng chẳng bao lâu sau khi trở về, hắn đột nhiên mắc trọng bệnh, từ đó sức khỏe khi tốt khi xấu. Mấy năm nay, dù đã mời không ít đại phu nhưng bệnh tình vẫn chẳng thuyên giảm. Sáu năm trước, hắn từng nguy kịch đến mức suýt nữa mất mạng, từ đó kéo dài mãi đến nay.

Cũng bởi vì sức khỏe yếu kém, hắn vẫn chưa thành thân, một thân tự tại.

Thật đáng tiếc!

Lúc này, hắn thoáng lộ ra vẻ lo lắng, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng tối rồi mới lên tiếng, giọng nói tuy ôn hòa nhưng ẩn chứa sự cứng rắn:

"Cha, chuyện này không thể đổ hết tội lên Lâm phó tướng."

Văn lão gia không đáp, sắc mặt vẫn lạnh băng.

Ông tên thật là Văn Bàn Thạch, giờ phút này, cả con người ông cũng cứng rắn như chính cái tên của mình—rắn rỏi, kiên cường như bàn thạch, không chút lay động.

Có thể thấy được cơn giận đã dâng đến cực điểm!

Đột nhiên—

"Bộp!"

Bàn tay ông đập mạnh xuống bàn, giọng như sấm rền:

"Thân là phó tướng mà dám tự ý hạ lệnh giết người, sao có thể tha thứ?"

"Phụ thân..."

"Câm miệng!"

Tiếng quát đầy uy nghiêm.

Văn Nhàn khẽ cau mày, môi mím lại, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

——

Bên ngoài truyền đến tiếng ủng sắt giẫm lên nền đá, mỗi bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, dội vào hành lang tối om từng nhịp một.

Giống như tiếng trống trận!

Một bóng dáng cao lớn phản chiếu xuống nền đất, từ ngoài cửa kéo dài vào trong.

Càng lúc càng gần.

Bóng hình ấy mỗi lúc một rõ hơn.

Cho đến khi người nọ bước hẳn vào trong phòng tối, cái bóng kia mới bị hắn giẫm chặt dưới chân.

~~~Hết chương 590~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com