Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 591: Chết là chết, sống là sống



Lâm Phong tiến vào, dáng người cường tráng, toàn thân toát lên vẻ kiên nghị, mang phong thái của một vị tướng dạn dày trận mạc.

Khuôn mặt rắn rỏi phủ đầy râu, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự trung thành và nghiêm nghị, nhưng cũng không kém phần dữ tợn. Làn da ngăm đen, trên trán hằn rõ một vết sẹo dài, càng làm tăng thêm khí thế lạnh lùng, tàn nhẫn. Trên tay hắn là thanh trường kiếm gắn bó bao năm, lúc này đang cúi người chào về phía Văn Bàn Thạch.

"Đại tướng quân."

Không có hồi đáp!

Văn Bàn Thạch từ lúc hắn bước vào đã lộ vẻ không vui. Phải một lúc lâu sau mới cất giọng trầm thấp:

"Lâm phó tướng, ngươi có biết mình đã phạm sai lầm gì không?"

"Thuộc hạ không biết."

"Ai ra lệnh cho ngươi giết người?"

Giọng nói tuy không cao nhưng đầy uy nghiêm.

Lâm Phong đáp: "Không ai hạ lệnh."

"Bộp!"

Văn Bàn Thạch đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, sải hai ba bước đã giằng lấy thanh kiếm trong tay hắn. Kiếm quang lóe lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề sát yết hầu Lâm Phong, chỉ cần nhích thêm một chút là có thể đoạt mạng hắn ngay tức khắc.

"Cha!"

Văn Nhàn hoảng hốt đứng dậy định ngăn cản.

Nhưng Văn Bàn Thạch không hề có ý rút kiếm về. Ông xoay cổ tay, mũi kiếm lại ép sát thêm một chút, khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

"Ngươi có biết mình sai chưa?"

Lâm Phong không hề né tránh, ngược lại còn ngẩng cao đầu, kiên định đáp:

"Nếu thuộc hạ có tội, tướng quân cứ giết."

Cứng cỏi!

"Ta đã hứa với cha ngươi sẽ chăm sóc ngươi, nhưng sai là sai, không thể dung túng!"

"Chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế đó không sai sao?"

"Ngươi—"

"Hắn giết cha ta! Nợ cha, con phải trả! Ta muốn hắn nếm thử nỗi đau mất đi người thân!"

Văn Bàn Thạch hừ lạnh, nâng kiếm lên, không chút do dự đâm thẳng vào đùi Lâm Phong.

Máu tươi tràn ra.

Lâm Phong đau đớn, một gối quỳ xuống trước mặt Văn Bàn Thạch.

"Dòng máu Lâm gia chỉ còn lại mình ngươi. Trước khi cha ngươi chết, ông ấy đã nắm tay ta, dặn ta nuôi dạy ngươi thành người, để sau này phò tá chủ công. Thế nhưng ngươi lại hành động theo cảm tính, suýt nữa phá hỏng toàn bộ kế hoạch! Ngươi có biết trong tay ngươi không chỉ có mạng của mình, mà còn là tính mạng của mười vạn tướng sĩ! Ngươi muốn cha ngươi dưới suối vàng làm sao nhắm mắt?"

Lời trách cứ đầy nghiêm khắc, nhưng trong mắt Văn Bàn Thạch đã ngấn lệ.

Lâm Phong cúi đầu, im lặng.

"Hôm nay nếu ngươi giết được nhi tử của cẩu hoàng đế thì không sao, nhưng ngươi suýt nữa hại chết tiểu thế tử!"

Lâm Phong sững sờ, ánh mắt chấn động: "Không thể nào! Ta đã ra lệnh không ai được làm tổn thương tiểu thế tử dù chỉ một sợi tóc!"

"Trong trận huyết chiến, không có chỗ cho sự may rủi. Chết chính là chết, sống chính là sống! Nếu tiểu thế tử chết, tất cả chúng ta cũng không còn lý do để tồn tại! Ngươi hiểu chưa?"

Lâm Phong chết lặng.

Hắn cúi đầu, hai tay siết chặt, rồi dập mạnh xuống đất.

"Tướng quân! Là thuộc hạ sai! Thuộc hạ xin nhận phạt! Ta thề tuyệt đối không để chuyện này tái diễn!"

Văn Bàn Thạch dần dần nguôi giận, thở phào nhẹ nhõm:

"May mắn... may mắn là tiểu thế tử không sao."

Nói rồi, ông thở dài một hơi thật mạnh. Một lúc sau, ông đưa thanh kiếm trong tay cho Lâm Phong.

"Đứng lên đi."

Lâm Phong ngẩng đầu, đôi mắt quật cường cuối cùng cũng thu lại vài phần sắc bén. Hắn vươn tay cầm lấy thanh kiếm, chống xuống đất để đứng dậy, sau đó thuận thế tra kiếm vào vỏ.

Văn Bàn Thạch ngồi trở lại ghế, trầm giọng:

"Chuyện này náo động lớn như vậy, Dung Vương nhất định sẽ cho người điều tra. Ngươi phải làm cho thật sạch sẽ, tuyệt đối không để lại dấu vết."

"Rõ."

"Được rồi, đi nhanh đi, đừng để ai chú ý."

Lâm Phong chắp tay hành lễ rồi xoay người rời đi.

Nhưng chưa đi được bao lâu, Văn Nhàn đã đuổi theo.

"Hôm nay ngươi thực sự quá lỗ mãng. Ta biết ngươi muốn báo thù cho cha, nhưng không thể nóng vội. Chúng ta đã đợi nhiều năm, bây giờ tiểu thế tử cũng đã tìm được, kế hoạch lớn không còn xa nữa. Giờ là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể phạm sai lầm."

Lâm Phong không đáp, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

"Ngươi lo mà quản tốt chính mình đi," hắn nhạt giọng, "mấy năm nay, ngươi chẳng khác gì một con rối."

Ách!

Bước chân Văn Nhàn chợt khựng lại.

Không nghe thấy tiếng động phía sau, Lâm Phong mới ý thức mình lỡ lời. Hắn ngoái lại, thấy sắc mặt Văn Nhàn thoáng u ám, bèn trầm giọng:

"Đừng để tâm, ta lỡ lời thôi."

"Không sao." Văn Nhàn cười nhạt. "Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi."

"Phải, ngươi cũng nên buông xuống."

Hắn bật cười, giọng nhẹ bẫng: "Ai mà chẳng từng trải qua vài chuyện chó má."

Lâm Phong vỗ vai hắn: "Được rồi, đừng tiễn nữa, ta đi đây."

Nói rồi, hắn rảo bước rời đi.

Văn Nhàn đứng nguyên tại chỗ. Trong địa đạo tối tăm, chỉ có những ngọn nến cách vài mét leo lét cháy, ánh lửa mỏng manh hắt lên gương mặt hắn. Một người nhìn như ôn hòa lễ độ, vậy mà từ ba năm trước, sau chuyện đó, ngày ngày đều mang vẻ u ám, đã thật lâu không còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái năm xưa.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ cây sáo trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi lần đến miếng ngọc bội treo bên hông. Ngón tay mân mê hồi lâu, sắc mặt cũng dần trầm xuống.

......Edit: Emily Ton.....

Sáng sớm hôm sau, Tả Nghiêu vội vã chạy tới. Nghe tin chuyện xảy ra đêm qua, tim ông như nhảy lên tận cổ, dọc đường đi thấp thỏm không yên, chỉ sợ vị Phật sống kia bị thương.

Mạng ông gắn chặt với chiếc mũ cánh chuồn trên đầu, nếu Cảnh Dung xảy ra chuyện, triều đình truy cứu, ông chắc chắn mất mạng.

Có thể không hoảng loạn sao?

Nhưng khi nhìn thấy Cảnh Dung vẫn tung tăng nhảy nhót, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vương gia, hạ quan nhất định tăng cường nhân thủ, quyết tìm ra kẻ hành thích! Để ngài bị tập kích, là lỗi của hạ quan."

Giọng nói của ông vẫn còn run rẩy.

Cảnh Dung đang ở trong viện, hứng thú mài một đoạn trúc vừa mới chặt. Hắn dùng dao gọt mặt trúc, động tác thành thạo, chẳng mấy chốc đã làm nhẵn bóng, cầm trong tay chà qua chà lại, đến khi không còn cạnh sắc nữa mới hài lòng dừng lại.

Hắn liếc Tả Nghiêu một cái, nhàn nhạt nói:

"Tả đại nhân, đừng chuyện gì cũng tự nhận trách nhiệm. Chuyện này không liên quan đến nha môn Ngự Phủ, bổn vương tự mình xử lý. Ngươi chỉ cần lo việc Chẩn Tai Ngân."

"Vâng... Ngoài ra... Vương gia có lệnh tìm lại hồ sơ các vụ buôn bán giả do NgPhủPhủ xử lý trong những năm qua, hạ quan đã chỉnh sửa xong."

Nói rồi, ông dâng lên quyển sổ đã chuẩn bị sẵn.

Cảnh Dung nhận lấy, lật vài trang rồi gấp lại: "Ngươi về trước đi, có việc bổn vương sẽ thông báo."

Không để ông có cơ hội lên tiếng, Cảnh Dung đã ném cho ông một cái ót, không thèm quan tâm nữa.

Sau đó, hắn đi tìm Kỷ Vân Thư, đưa đoạn trúc đã mài nhẵn cho nàng:

"Mấy ngày tới, ta bảo Tử Câm dạy nàng vài chiêu phòng thân. Lấy cây trúc này làm kiếm, luyện cho tốt."

"Ta không luyện." Nàng từ chối thẳng thừng. "Bảo ta cầm đao để mổ bụng người ta thì còn được, chứ học võ công thì quá khó."

Thứ nhất, nàng không có thiên phú!

Thứ hai, xương cốt nàng quá cứng!

Luyện không nổi!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com