Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 598: Theo dõi



Mới nhập môn thôi ư?

Vừa mới nhập môn mà đã có thể phân biệt thật giả của một tảng đá phỉ thúy chỉ bằng mắt thường, thậm chí còn lợi hại hơn cả người trong nghề, đúng là kỳ diệu!

Cảnh Dung nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sùng bái.Hắn thầm nghĩ, trong đầu nữ nhân này rốt cuộc chứa những gì vậy?

Bên kia, Văn Nhàn hoàn toàn không để tâm đến đám người thạo nghề đang ra sức can ngăn. Dù sao thì tiền cũng đã giao, hắn chỉ dặn Triệu lão hán mang tảng đá về phủ rồi thản nhiên rời đi.

Đúng vậy, mua một khối đá rồi cứ thế mà đi!

Những người thạo nghề đứng phía sau chỉ trỏ bàn tán, khẳng định hắn đã bị Triệu lão hán lừa, bỏ ra một trăm lượng bạc để mua về một tảng đá giả.

"Văn công tử tiêu tiền mua cục đá.""Chẳng phải vậy sao!""Một trăm lượng bạc, thật là phí phạm."

...

Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.

Triệu lão hán thì lại cười khẩy, chế nhạo đám người không biết nhìn hàng, còn mạnh miệng khẳng định rằng tảng đá kia chính là phỉ thúy thượng đẳng.

Đám đông hừ lạnh một tiếng, rồi tản đi như bầy ong vỡ tổ.

Chờ tất cả đều đã rời đi, Kỷ Vân Thư mới quay sang hỏi Cảnh Dung:"Còn muốn đi theo không?"

Hắn không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn xuống đường. Chỉ đến khi nhìn thấy Văn Nhàn rời khỏi Hạc Cư, hắn mới đứng dậy, khẽ nhếch môi nói: "Đương nhiên phải theo."

Hai người chuẩn bị xuống lầu. Đúng lúc này, Triệu lão hán ôm tảng đá cũng đang đi xuống.

Thế là ba người vô tình chạm mặt.

"Tránh đường, tránh đường..." Triệu lão hán gân cổ lên nói, vừa ôm tảng đá vừa tung tăng đi xuống trước họ.

Dù vai bị va phải một chút, Kỷ Vân Thư cũng không để tâm.

"Không sao chứ?"

Nàng lắc đầu.

Hai người tiếp tục lặng lẽ theo sau Văn Nhàn.

Quả nhiên, hắn không đi lung tung mà thẳng đến một y quán. Vừa bước vào, tiểu đồng trong tiệm lập tức tươi cười chào đón: "Văn công tử đến lấy thuốc."

Một câu chào hỏi đầy vẻ quen thuộc.

Hắn gật đầu, đi đến trước quầy thuốc. Trước mặt hắn là một chiếc tủ thuốc cao lớn, chia thành vô số ngăn kéo nhỏ, bên trong chứa đủ loại dược liệu—từ thông thường đến quý hiếm, thứ gì cũng có.

Hắn giơ tay, gõ nhẹ mấy cái lên quầy rồi nói với tiểu đồng bốc thuốc: "Lần này, lấy gấp đôi dược."

"Được, Văn công tử chờ một lát, ta sẽ chuẩn bị ngay."

Tiểu đồng không cần xem phương thuốc, nhanh nhẹn bốc dược, gói hai bao thuốc lại bằng sợi dây mảnh rồi trao cho Văn Nhàn.

Hắn nhận lấy, đưa bạc trả.

"Văn công tử đi thong thả."

Văn Nhàn chỉ lạnh lùng gật đầu, rồi rời đi.

Mấy năm nay, bất kể mưa gió, cứ cách một ngày hắn lại đến đây, mỗi lần chỉ lấy đúng một phần thuốc. Hôm nay lại lấy gấp đôi.

Ra khỏi y quán, hắn đi thẳng về nhà.

Kỷ Vân Thư định bước vào hỏi thử xem hắn mua thuốc gì, nhưng Cảnh Dung liền giữ lại: "Chúng ta đang cải trang, nàng làm vậy chẳng phải tự rước lấy nghi ngờ? Hơn nữa, y quán đều có quy tắc, không thể tùy tiện tiết lộ phương thuốc của người khác. Dù nàng có hỏi, họ cũng không nói đâu."

Bởi vì, Dụ Hoa Các của Mộ Nhược cũng có quy củ như vậy!

Nghĩ lại thấy đúng, Kỷ Vân Thư đành từ bỏ ý định, tiếp tục theo dõi.

Nhà của Văn Nhàn không lớn không nhỏ, phong cách thanh nhã, được dựng bằng gỗ và trúc. Vị trí cũng yên tĩnh thoáng đãng, bên cạnh có con suối nhỏ nước trong vắt, ba mặt là núi vây quanh. Ngay bên bờ suối còn có một tiểu đình nằm yên tĩnh dưới bóng cây.

Quả thực là một nơi lý tưởng!

Thậm chí so với thư viện Minh Sơn của Vệ phu tử, nơi này còn thích hợp để dưỡng tâm hơn.

Văn Nhàn vào nhà, đặt thuốc xuống, rồi cầm theo một bầu rượu, không chút chậm trễ rời đi.

Hắn đi thẳng ra hồ ngoài thành, ngồi lên một tảng đá lớn, vừa uống rượu, vừa lặng lẽ nhìn mặt nước gợn sóng xa xa.

Người này, thật kỳ quái!

Nếu bảo hắn là thương nhân, thì chẳng thấy hắn lo chuyện làm ăn.

Kỳ lạ!

Nếu bảo hắn là công tử văn nhã, thì lại không chịu ở biệt viện thanh tao kia, cả ngày hoặc là ra tửu lâu, hoặc là ngồi ở nơi này.

Càng kỳ lạ!

Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư theo dõi hắn cả ngày, nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Hai người ẩn mình trong rừng trúc, từ xa quan sát bóng dáng cô độc kia.

"Hắn ngày nào cũng ngồi như vậy, rốt cuộc là đang đợi ai, hay chỉ là hoài niệm?" Cảnh Dung lẩm bẩm.

Kỷ Vân Thư im lặng quan sát, rồi chậm rãi phân tích:

"Hành vi của hắn gần như lặp đi lặp lại, quy luật sinh hoạt cũng không thay đổi. Người như vậy, nếu xét từ góc độ tâm lý học, có lẽ đã từng trải qua một chuyện đả kích lớn, hoặc đã phạm phải sai lầm khiến bản thân vô cùng hối hận. Chuyện đó ám ảnh hắn suốt những năm qua, không thể nào buông bỏ."

Tâm lý học?Thứ gì vậy?

Cảnh Dung không hiểu lắm, nhưng vẫn nắm được ý nàng muốn nói, liền tự suy xét một lượt.

Cuối cùng, hắn đưa ra kết luận—

"Diệp Nhi!"

"Không sai." Kỷ Vân Thư khẳng định. "Từ đầu đến cuối, hắn luôn mang theo cây sáo kia bên mình, lòng bàn tay cũng thường vô thức chạm vào miếng ngọc trang sức. Miếng ngọc đó thực chất là một đôi với cái mà Diệp Nhi cô nương từng giữ. Nếu ta đoán không lầm, lý do hắn cách ngày lại đến nơi này, phần lớn là vì Diệp Nhi... Ừm, có lẽ chỉ đơn thuần là tưởng niệm." {Edit: Wattpad - Emily Ton}

"Một kẻ si tình."

"Chưa chắc. Nếu thật sự là kẻ si tình, tại sao khi Diệp Nhi mang thai sinh con, hắn lại không đứng ra? Chỉ trơ mắt nhìn nàng trở thành ca cơ? Ta nghĩ... có lẽ vì Diệp Nhi đã chết, khiến hắn áy náy, từ đó trở thành một vướng mắc không thể gỡ bỏ."

Nghĩ đến điều đó, bất giác nàng cảm thấy hắn có chút đáng thương.Trên đời, đau khổ nhất vẫn là vì tình.

Bỗng nhiên, Cảnh Dung như nghĩ ra điều gì, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:

"Có một chuyện trước giờ ta luôn thấy khó hiểu, nhưng bây giờ, tựa hồ đã có lời giải."

"Hử?" Kỷ Vân Thư nghiêng đầu nhìn hắn. "Ý chàng là gì?"

"Lúc trước, chẳng phải nàng nói người đào tẩu qua cửa sổ chính là hắn sao? Nếu đúng vậy, hãy nghĩ mà xem, tại sao ngay khi Diệp Nhi định tiết lộ gì đó với Kiều Tử Hoa, Văn Nhàn lại đánh ngất hắn ta? Có khi nào... chuyện mà nàng định nói có liên quan đến hắn?"

"......"

Cảnh Dung tiếp tục: "Mà chuyện có liên quan đến Văn Nhàn, chỉ có thể là Chẩn Tai Ngân."

Kỷ Vân Thư khẽ sững lại.

Nàng khẽ nhíu mày, tâm tư dần chìm xuống. "Ý chàng là... Diệp Nhi có lẽ đã biết bí mật của hắn, định báo quan, nhưng vì lý do nào đó không thể, nên mới tìm đến Kiều Tử Hoa, hy vọng hắn ta có thể thay mình làm điều đó?"

"Có khả năng."

"Kỳ thực, trước đây Tạ đại nương từng nói, có một ngày Diệp Nhi trở về rất muộn, khóc lóc thảm thiết. Liệu có phải... chính là vì chuyện này?"

Cảnh Dung nhếch môi cười nhạt. "Nếu vậy, mọi thứ có thể kết nối lại với nhau."

Nhưng ——

"Nếu thật sự là thế, vì sao hắn phải đánh cắp Chẩn Tai Ngân? Hắn làm thế nào để đánh cắp? Hơn nữa, tại sao lại giết quan viên? Thậm chí còn muốn giết ngươi?"

Tất cả... vẫn là những điểm đáng ngờ!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com