Giữa lúc hai người còn đang chìm trong hoang mang, một tiếng sáo bất chợt vang lên.
Âm điệu du dương đầy ai oán, lúc thì chậm rãi, khi lại gấp gáp, có lúc trong trẻo, lúc lại trầm thấp, nhưng từng thanh âm đều vô cùng sạch sẽ.
Như oán, như mộ!Như khóc, như than!
Người nghe không khỏi cảm thấy lòng trĩu nặng.
Một nam tử nho nhã và xuất chúng như vậy, ai có thể liên tưởng hắn với kẻ trộm Chẩn Tai Ngân khét tiếng?
Tiếng sáo kéo dài rất lâu mới ngừng. Mãi đến khi sắc trời dần ngả tối, Văn Nhàn mới rời đi.
Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư cũng trở về An Thường Viện.
Suốt một ngày theo dõi, ngoài kết luận này, bọn họ chẳng thu thập thêm được gì đáng giá.
Tối hôm đó, Lang Bạc lén đột nhập Tư gia, tranh thủ màn đêm lục soát từng gian phòng một.
Vô ích!
Những ngày sau đó, Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung tiếp tục theo dõi Văn Nhàn. Hắn vẫn giữ thói quen mỗi sáng đến Hạc Cư, sau đó đi hái thuốc, về nhà, rồi ra ngoại ô...
Lặp đi lặp lại!
Hôm ấy, Văn Nhàn vừa rời khỏi y quán, hai người lặng lẽ bám theo, bước chân không nhanh không chậm.
Bất chợt, một nhóm trẻ con lao ra, va thẳng vào người hắn.
Những túi thuốc trong tay hắn rơi xuống đất, dây thừng bung ra, thuốc bột vương vãi khắp nơi.
Lũ trẻ đụng trúng hắn xong liền ù té chạy như ong vỡ tổ.
Văn Nhàn chẳng hề nổi giận, chỉ bình thản ngồi xổm xuống, nhặt lại thuốc. Những phần dính bẩn thì tùy tiện bỏ đi, sau đó thản nhiên rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Đem về cho Mộ Nhược xem thử. Ta muốn biết rốt cuộc đây là loại thuốc gì mà hắn cứ cách một ngày lại đến mua."
"À..."
Về đến nơi, Kỷ Vân Thư lập tức mang thuốc đến chỗ Mộ Nhược.
"Đây là thuốc gì?" nàng hỏi.
Mộ Nhược lười biếng ngồi trong sân, tay đang bện gì đó bằng trúc. Nghe vậy, hắn liếc qua túi thuốc.
"Ngươi và Cảnh Dung theo dõi tên kia mấy ngày trời, cuối cùng chỉ lấy về được thứ này?" Giọng điệu đầy khinh bỉ. "Chỉ là mấy loại dược liệu bình thường thôi."
Kỷ Vân Thư cau mày: "Dược liệu bình thường? Dùng để làm gì?"
"Bổ dưỡng cơ thể."
"Chỉ để điều dưỡng?"
Mộ Nhược dừng tay, nhướn mày: "Chỉ cần nhắm mắt ta cũng biết đây là loại gì. Chính là để bồi bổ, không sai được."
Giọng điệu vô cùng ngạo mạn!
Kỷ Vân Thư im lặng.
Mộ Nhược hờ hững nói: "Thật ra, ngươi không cần phí sức như vậy. Số dược này, có lẽ là chính Văn Nhàn dùng."
"Chính hắn?"
"Hắc y nhân hành thích đêm đó, ta đã thấy sắc mặt hắn không đúng. Rõ ràng bị mắc nội chứng*, có lẽ bẩm sinh đã mang bệnh. Loại người này từ nhỏ đã ốm yếu, trường kỳ dùng thuốc điều dưỡng cũng là lẽ thường." (*Bệnh nội khoa)
"Nga..."
Nói cách khác, manh mối duy nhất này căn bản vô dụng? Suốt mấy ngày qua nàng hoàn toàn uổng phí công sức.
Không tra được một chút tin tức nào!
Lang Bạc sau mấy ngày cũng quay về bẩm báo:
"Trên dưới Tư gia, dù chỉ một tấc đất cũng bị lật qua, xác thực không có mật đạo. Hắc y nhân kia vào trong rồi thì chưa từng rời đi, hoàn toàn như bốc hơi khỏi nhân gian."
Đến cả Lang Bạc cũng bắt đầu hoài nghi chính mình. Hắn thật sự hoa mắt sao?
Nếu không... một người sống sờ sờ, sao lại biến mất không dấu vết?
Cảnh Dung trầm ngâm chốc lát: "Tư gia nhất định có cơ quan mà chúng ta chưa biết. Nếu bọn họ có thể lặng lẽ đổi Chẩn Tai Ngân khỏi một căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt, thì giấu một người trong một gian phòng bình thường chẳng phải dễ như trở bàn tay?"
"Nói vậy, chẳng lẽ người Tư gia còn biết kỳ môn độn thuật?"
Cảnh Dung cảm thấy có chỗ không hợp lý, nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Chốc lát sau, hắn vỗ mạnh xuống bàn:
"Chẳng lẽ, là thương thất trong trạm dịch có vấn đề?"
"Nhưng nơi đó bốn phía đều là tường sắt. Hơn nữa, chẳng phải Vương gia đã xem qua rồi sao? Ngoài phiến cửa kia, ngay cả muỗi cũng không lọt qua được."
Ánh mắt Cảnh Dung sáng lên, lập tức đứng dậy:
"Đi trạm dịch!"
Trạm dịch.
Lâm Hầu Quan vừa thấy người tới, lập tức run rẩy tiến lên hỏi:
"Vương gia sao lại đến đây?"
Cảnh Dung không nói hai lời, dẫn người đi thẳng đến nhà kho, ra lệnh mở cửa.
Cửa vừa mở, mùi rỉ sắt và kim loại xộc vào mũi.
Hắn bước vào, xoay vài vòng trong phòng, rồi dùng tay gõ thử lên tường sắt.
Hắn thật sự không tin tà ma!
"Phá hủy gian nhà kho này!"
Ách!
Lâm Hầu Quan giật mình, vội vàng khuyên can:
"Vương gia, không thể được! Nhà kho này chuyên dùng để chứa Chẩn Tai Ngân của triều đình, nếu hủy đi..."
"Chẩn Tai Ngân?" Cảnh Dung lạnh lùng cười. "Những năm gần đây, ngươi đã từng thấy Chẩn Tai Ngân chưa?"
"Cái này..."
Chưa từng!
"Một gian nhà vô dụng, giữ lại làm gì?"
Lâm Hầu Quan há miệng, nhưng không nói được lời phản đối.
Khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng không ngăn nữa.
Cảnh Dung dứt khoát hạ lệnh:
"Phá hủy!"
Lang Bạc lập tức quát lớn, ra lệnh cho thuộc hạ cùng những người trong trạm dịch bắt tay phá hủy nhà kho.
Đục, côn, búa tạ, xẻng...Tất cả công cụ có thể dùng đều mang ra.
Cũng may kiến trúc thời này không có thép, việc phá dỡ không tốn quá nhiều thời gian, diễn ra vô cùng thuận lợi.
Dưới những đợt "công kích" liên hoàn, gian nhà kho cuối cùng cũng bị hủy sạch, chỉ còn lại một bức tường sắt.
"Vương gia!"
Lang Bạc hô lớn.
"Trên tường này có ngăn bí mật!"
Cảnh Dung bước tới, vừa nhìn đã thấy trên mặt tường xuất hiện một ô vuông rộng mở, như thể một cánh cửa sổ.
Bên kia bức tường, chính là một gian phòng bình thường dùng để chứa hàng hóa.
"Quả nhiên là mật đạo."
Lang Bạc kinh ngạc:
"Người thiết kế cơ quan này rốt cuộc là ai? Mặt tường hoàn toàn không có dấu vết, cũng không biết làm thế nào mở ra."
Cảnh Dung lạnh lùng nhìn Lâm Hầu Quan:
"Chuyện này là thế nào?"
"Hạ quan... hạ quan không biết!"
Lâm Hầu Quan trợn mắt há hốc mồm, nhìn lỗ hổng bất ngờ lộ ra trên tường, cả người run rẩy.
Cảnh Dung híp mắt:
"Xem ra, Chẩn Tai Ngân chính là bị người ta lặng lẽ đổi đi bằng cách này."
"Vương gia! Chuyện này thực sự không liên quan đến hạ quan, xin Vương gia minh xét!"
"Vậy ngươi giải thích đi, tại sao bức tường này lại có một ngăn bí mật?"
Lâm Hầu Quan hoảng hốt suy nghĩ:
"Gian nhà kho này do thợ giỏi nhất của Ngự Phủ xây dựng. Hạ quan thật sự không biết tại sao lại có cơ quan này. Cho dù có mười cái đầu, hạ quan cũng không dám làm chuyện này!"
Ông hoảng sợ đến mức tay chân run rẩy.
Cảnh Dung nhìn chằm chằm, bàn tay siết chặt.
"Người nào đã xây? Đưa tất cả đến đây."
Lệnh vừa ban ra, những thợ thủ công năm đó xây dựng gian nhà kho nhanh chóng bị triệu tập.
Nhìn bức tường trước mặt, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Hoàn toàn không biết trên đó có cơ quan bí mật!
Hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lâm Hầu Quan vội nói:
"Vương gia, vì đây là nơi chứa Chẩn Tai Ngân, nên toàn bộ thợ xây đều là người có lai lịch trong sạch."
Cảnh Dung không để tâm, chỉ nhìn đám thợ thủ công, trầm giọng hỏi:
"Năm đó chính các ngươi xây gian nhà kho này. Ai có thể nói cho bản vương, rốt cuộc là ai thiết kế ngăn bí mật này?"
Không ai dám lên tiếng.
Cảnh Dung lạnh lùng:
"Việc này liên quan đến Chẩn Tai Ngân, ảnh hưởng đến triều đình. Còn không mau khai ra?"
Mọi người sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống.
Một người trong số đó ngẩng đầu, run rẩy nói:
"Vương gia, cơ quan này tuyệt đối không phải do chúng ta làm! Chúng ta thật sự không biết vì sao trên tường lại có ngăn bí mật này!"
Lang Bạc tiến lên, giọng đầy sát khí:
"Tốt nhất là khai thật! Nếu để chúng ta tìm được chứng cứ, mạng các ngươi cũng khó giữ."
"Chúng ta oan uổng!"
Mọi người vội vàng dập đầu.
"Chúng ta chỉ làm đúng phận sự, không biết vì sao lại có ngăn bí mật này .