Nàng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thở dốc ngồi bật dậy trên giường. Mồ hôi túa ra như mưa, từ trán chảy xuống gương mặt, lan tới cổ và thấm đẫm xiêm y.
Một mảnh ướt sũng.
Từ xa, ánh nến cam nhạt xuyên qua lớp màn lụa, mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tái nhợt vì kinh hoảng của nàng.
"Hô..."
Nàng vội vàng nắm chặt lấy xiêm y trước ngực, khiến vải vóc nhăn nhúm.
Không phải vì cơn ác mộng khiến nàng sợ hãi, mà là bởi vì... cái chết.
Quá nhiều người đã chết.
Hơn nữa ——
Ngay sau Cảnh Diệc!
Những lời ấy vẫn không ngừng xoay vần trong đầu nàng, khiến tim nàng bất an thấp thỏm.
"Kẽo kẹt."
Cửa bị ai đó đẩy nhẹ.
Xảo Nhi nghe tiếng liền vội xông vào, bước nhanh đến mép giường, thấy mặt nàng đẫm mồ hôi, lo lắng hỏi: "Kỷ tiên sinh, ngài sao vậy?"
Không có hồi đáp.
"Là gặp ác mộng ư?"
Ý thức của Kỷ Vân Thư bị kéo trở lại, đôi mắt mờ đục dần trở nên sáng rõ. Nàng hít sâu một hơi, buông bàn tay đang siết chặt xiêm y, đưa tay nhẹ vén lớp màn lụa mỏng trước mặt.
Cúi mắt nhìn Xảo Nhi bên ngoài đang lo lắng, đôi môi tái nhợt khẽ động: "Ta không sao."
"Muốn ta mang cho ngài chén nước không?"
Nàng không đáp, đợi tâm tình ổn định rồi bước xuống giường, khoác áo ngoài rồi ra khỏi phòng.
Đêm đã khuya.
Gió lạnh nhè nhẹ lướt qua da thịt, lướt qua khuôn mặt nàng như có như không.
Nàng quấn chặt xiêm y quanh người, chậm rãi ngồi xuống ghế đá trong sân.
Thân thể yếu ớt thế kia nếu bị cảm lạnh thì chẳng dễ gì hồi phục, Xảo Nhi vì lo cho nàng nên vội chạy vào nhà, mang theo một ấm nước còn đang ấm trên bếp ra, rót một chén đặt vào tầm tay nàng.
Ngón tay nàng chạm vào mảnh vỡ, lập tức bị cứa rách, máu tuôn ra.
"Ai nha!" Xảo Nhi hấp tấp lấy khăn tay băng bó cho nàng, vừa cẩn thận vừa trách nhẹ: "Kỷ tiên sinh, chuyện như vậy cứ để nô tỳ làm là được rồi."
"Ta không sao."
"Ta đi gọi Mạc công tử."
"Thật sự không cần." Kỷ Vân Thư vội kéo nàng lại, "Chỉ là vết thương nhỏ, nửa đêm rồi, hà tất quấy rầy hắn?"
Người ta đang say giấc mộng đẹp mà.
Xảo Nhi đành gác lại ý định, trở vào nhà lấy ít thuốc, giúp nàng sơ cứu vết thương. Sau đó, thu dọn sạch sẽ mảnh sứ dưới đất, lại ôm ra một lò sưởi, đặt lên tay nàng để sưởi ấm.
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."
"Nhưng mà..."
"Ta chỉ ngồi một lát, không cần bận tâm. Ngươi đi nghỉ đi."
Xảo Nhi đành gật đầu, lại treo thêm một ngọn đèn ngoài sân rồi mới yên tâm rời đi.
Kỷ Vân Thư cúi đầu nhìn ngón tay bị thương, không khỏi cười khổ một tiếng.
Trên mặt đất vẫn còn một giọt máu đỏ tươi, tựa như thấm dần vào mắt nàng, càng lúc càng đậm...
Lúc này, ánh trăng đã biến mất, trút xuống một nỗi cô tịch không sao gọi tên.
...Edit: Emily Ton....
Sáng sớm hôm sau.
Nàng trở về phòng thay một bộ xiêm y sạch sẽ, chỉnh lại dung nhan, rồi lặng lẽ rời đi.
Không một ai hay biết.
Ngay cả Xảo Nhi.
Từ An Thường Viện đến ngục Ngự Phủ, ước chừng mất gần một canh giờ (2h).
Bên ngoài nhà giam có bốn thị vệ trấn giữ, đều là ám vệ dưới trướng Cảnh Dung.
Thấy nàng đến, mấy người liếc nhau, ai nấy trong lòng đều hiểu rõ — người này chính là tiểu thế tử của Ngự Quốc Công phủ. Lúc đó ai cũng biết chuyện này, nhưng Cảnh Dung đã hạ lệnh cấm không được tiết lộ.
Một người bước lên trước, mang theo trường kiếm, khom người thi lễ.
"Kỷ tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Ta muốn vào trong xem một chút."
"Vào trong?" Ám vệ thoáng sững người, ngoảnh lại liếc nhìn về phía nhà giam, có chút do dự: "Kỷ tiên sinh, bên trong bẩn lắm, lại toàn là phạm nhân, ngài vẫn là..."
"Ngươi dẫn ta vào. Ta ra rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ chuyện gì."
"Chuyện này..."
"Phiền ngươi." Giọng nàng dịu dàng, lễ độ.
Dáng vẻ thư sinh, giọng nói nhẹ nhàng, tuy mặc nam trang nhưng vẫn khiến đám người kia bỗng nghẹn một nhịp trong ngực.
Một gã khẽ kéo khóe môi, đón ánh mắt nàng.
Cuối cùng giống như bị trúng tà, ngoan ngoãn dẫn nàng vào trong.
Nhà giam tối tăm, ẩm thấp, mùi hôi ẩm nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến nàng khẽ nhíu mày. Càng đi sâu vào, mùi mồ hôi lẫn mùi tanh tưởi lại càng nồng nặc, khiến người khó chịu.
Nhưng bên trong lại yên ắng một cách kỳ lạ. Những kẻ bị giam đều lặng lẽ tụ lại một góc, tựa vào tường, thần sắc u ám, chẳng ai nói lời nào, càng không có tiếng động lớn.
Khi Kỷ Vân Thư đi ngang qua, cả đám lập tức đứng dậy, thẳng người, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước nàng đi.
Khung cảnh ấy, hệt như một cuộc duyệt binh lặng lẽ.
Đến trước một phòng giam, nàng dừng chân.
Qua những cọc gỗ vững chắc, nàng nhìn thấy bên trong một bóng người ngồi xếp bằng, chính là Văn Bàn Thạch. Ông ta quay lưng về phía nàng, đối diện bức tường, tay đặt trên đầu gối, bất động như tượng.
Trong phòng giam chỉ có một mình ông.
"Mở ra," nàng nói.
Ám vệ lập tức tuân lệnh, mở cửa, tháo xích sắt.
Ngay sau đó, hắn nhỏ giọng dặn, "Kỷ tiên sinh, xin ngài nhanh một chút. Vương gia căn dặn không cho ai đến đây. Ta sẽ chờ ngoài cửa, nếu có việc gì, cứ gọi."
"Ừ."
Nàng bước vào phòng giam tương đối sạch sẽ và thoáng đãng ấy, lặng lẽ đứng phía sau Văn Bàn Thạch, không cất lời.
Một lúc lâu sau, ông mới mở mắt, nhẹ ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn xuống đôi giày vải thô đơn giản của nàng.
Chân mày khẽ chau lại — từng nếp gấp nơi mũi giày hiện rõ dưới ánh sáng mờ.
"Tiểu thế tử đến đây giờ này, hẳn là có chuyện rồi."
Dĩ nhiên.
Không có việc thì ai lại tự dưng bước chân vào tam bảo điện?
"Văn tướng quân, tại hạ hôm nay đến là để khuyên ngài một câu."
"Khuyên sao?" Ông khẽ cười, "Văn mỗ nghe lời ngươi nói, vì không muốn hy sinh thêm người nên mới chịu bị giam ở đây. Nhưng ngươi biết rõ, người của Ngự Quốc Công phủ khi xưa—tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu."
"Ta biết."
"Đã biết, vậy cần gì còn đến khuyên?"
"Nói như vậy, ông thật sự cho rằng vụ hỏa hoạn mười bốn năm trước tại Ngự Quốc Công phủ là do đương kim Hoàng thượng gây ra?"
Văn Bàn Thạch một tay chống đầu gối, tay kia vịn đất, chậm rãi đứng dậy, xoay người đối diện nàng, ánh mắt điềm tĩnh.
"Giờ này ngày này, chúng ta đã không thể quay đầu lại được."
"Phải, các ngươi không thể quay đầu, nhưng không có nghĩa là không thể cứu vãn. Dung Vương không giết các ngươi, chỉ nhốt lại ở đây, còn cố ý phong tỏa tin tức bên ngoài, không để truyền về kinh thành—đó là vì muốn giữ lại một con đường sống. Hy vọng các ngươi có thể dừng tay, đừng để mọi chuyện đi đến chỗ không thể cứu vãn. Hơn nữa, ta đã nói rồi, chân tướng thực sự... vẫn chưa rõ ràng. Đã hy sinh quá nhiều người như thế, thật sự không đáng."
Lời nàng ôn hòa, nhưng rất chân thành.
Văn Bàn Thạch trầm ngâm hít sâu một hơi.
Ông đi lại vài vòng trong phòng, bước chân vững chãi, vẫn còn phảng phất phong thái đại tướng uy nghi năm nào.