Văn Bàn Thạch nói, "Những năm gần đây, chúng ta ai nấy đều đang chờ đợi, một lòng chuẩn bị cho ngày có thể tiến gần kinh thành. Vừa âm thầm tìm tung tích trung tiểu thế tử ngươi, vừa trù bị quân lương, liên kết kín đáo với trạm dịch Lâm Hầu quan cùng Tả đại nhân, âm thầm thay đổi dòng ngân lượng cứu trợ từ triều đình phát xuống Ngự Phủ. Chỉ đợi mười vạn đại quân tập kết, vạn sự đều chuẩn bị sẵn, giết tên cẩu hoàng đế kia... Chỉ là, những lời của ngươi và vị Vương gia kia, ta đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều...
Quả thật, mười vạn đại quân đã phân tán suốt nhiều năm, dẫu có không ngừng triệu tập tân binh, nhưng quân mới rải rác, thể nhược không tốt, thì lấy gì chống lại mấy chục vạn quân chính quy của triều đình? Chúng ta đều hiểu điều đó. Nhưng năm đầu tiên cẩu hoàng đế đăng cơ, hắn đã tàn sát vô số người vô tội, tất cả quan viên và tướng sĩ phản đối hắn đều bị chém tận gốc. Biết bao người mất người thân, nhà tan cửa nát—chúng ta làm sao có thể buông bỏ?
Chúng ta đã chờ mười bốn năm, chỉ để có một ngày tìm được tiểu thế tử ngươi, kéo hắn xuống khỏi ngôi vị hoàng đế."
Lòng đầy căm phẫn.Lồng ngực sôi sục không yên.Đôi mắt Văn Bàn Thạch cũng dần đỏ lên.
Kỷ Vân Thư nghe vậy, dường như thấy được khung cảnh năm đó khi Kỳ Trinh Đế đăng cơ—cảnh tượng treo cổ khắp nơi.
Nhưng ——
Từ xưa đến nay, đế vương lên ngôi, há chẳng đều như thế?Giết gà dọa khỉ!
Văn Bàn Thạch nghẹn ngào: "Lâm Phong là do ta nuôi lớn. Cha hắn từng là quan Tư chính ở Bộ Hộ, chỉ vì dám phản bác hoàng đế mấy câu trong buổi chầu, chưa đầy mấy ngày đã bị hạ lệnh xử trảm. Ông ấy nói thà chết trong tay mình còn hơn để người khác giết, bèn mặc thường phục uống độc tự vẫn. Lúc ấy ông ấy nắm tay ta, nhờ ta chăm sóc Lâm Phong, đợi đến ngày tìm được tiểu thế tử thì nhất định phải phò trợ ngươi. Chỉ là... ta không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này."
Lâm Phong đã chết!Nỗi đau không nói nên lời.Kỷ Vân Thư khẽ thở dài.
Một lát sau, nàng cất giọng: "Văn tướng quân, nếu các ngươi đã tìm được ta, có phải cũng nên nghe theo mệnh lệnh của ta?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì tốt. Trước khi chân tướng vụ án Lâm Kinh được sáng tỏ, không ai được phép hành động khinh suất, cũng không được tự ý ra tay giết người."
"Tiểu thế tử..."
"Các ngươi đã xác định ta là tiểu thế tử, lại tìm kiếm suốt bao năm, thì giờ đây, càng phải nghe lời ta. Huống hồ, nếu không có ngọc bội kia, ngươi cũng không thể điều động mười vạn đại quân. Việc duy nhất ngươi có thể làm bây giờ—là chờ."
"Chờ?"
"Không sai. Chờ—chờ đến ngày mọi việc được phơi bày rõ ràng." Giọng Kỷ Vân Thư nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Văn Bàn Thạch siết chặt tay, tựa hồ phải dằn lòng rất sâu mới gật đầu.
"Được, nghe theo tiểu thế tử."
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng thở ra.
Ngay lúc nàng quay người rời khỏi nhà lao, Văn Bàn Thạch bỗng gọi giật lại:
"Văn mỗ có một câu muốn nhắc tiểu thế tử—nếu có thể, đừng quá gần gũi với vị Vương gia kia."
Ánh mắt nàng khẽ dao động, nhưng cuối cùng không đáp lời, chỉ im lặng rời đi.
Tuy nhiên, nàng không rời khỏi nhà ngục ngay, mà rẽ bước đến phòng giam của Triệu Hoài.
Triệu Hoài bị giam cùng nhiều người khác, ngồi đơn độc ở góc sâu nhất, tư thế không khác mấy với Văn Bàn Thạch khi bị nhốt.
Kỷ Vân Thư đặt một lọ thuốc xuống đất, dặn dò một tướng sĩ bên cạnh:"Nhà lao ẩm thấp, vết thương trên tay hắn e rằng sẽ nhiễm trùng. Lọ thuốc này, bảo hắn bôi vào."
"Vâng." Tướng sĩ nhận lệnh.
Nàng đứng lặng một lúc rồi mới quay người rời đi, hướng về phía nha môn Ngự Phủ.
Chưa bước vào cửa, đã nghe bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết:
"Ai nha! Ai nha!"
Tả Nghiêu nửa thân người nằm gục trên ghế hoa lê, tay áo bị vén lên vai, lộ ra từng vệt roi ngang dọc—đỏ au, đỏ sậm, tím bầm...
Xem ra nha đầu Đường Tư kia xuống tay cũng chẳng nhẹ.
Một lão nhân đang bôi thuốc cho ông ta.
"Đại nhân, ngươi đừng la nữa, đây là bí phương gia truyền, chịu đau một chút, lát nữa là đỡ."
"Đau quá!"
"Không đau thì sao là thuốc tốt?"
"Ngươi nhẹ tay chút!"
"Được rồi, đại nhân ráng chịu một chút."
Người nọ dịu tay lại, cũng chậm hơn, nhưng Tả Nghiêu vẫn không ngừng rên rỉ "Ai nha ai nha".
Kỷ Vân Thư nhìn cảnh đó, định bụng mắng ông ta một câu "đáng đời", rồi lại cảm thấy... thật ra cũng hơi đáng thương.
Thấy có người đến, Tả Nghiêu lập tức kéo tay áo xuống, như thể sợ bị phát hiện bí mật không thể để lộ. Ánh mắt hoảng hốt, ông ta vội vàng đứng dậy, nhìn Kỷ Vân Thư đang chậm rãi bước tới với vẻ mặt thản nhiên.
"Tiểu thế... Kỷ tiên sinh, sao người lại tới đây?"Giọng ông ta run run.
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi đảo mắt quanh phòng. Trong nha môn vắng lặng, đến một nha dịch cũng không thấy, ngay cả thị vệ bên ngoài cũng không có bóng dáng, lạnh lẽo, tiêu điều—giống hệt tình cảnh của Tả Nghiêu lúc này.
"Tiểu Tịch Nguyệt đâu?"
"Nàng... ở hậu viện."
"Ừm." Nàng khẽ đáp, không nói gì thêm, xoay người đi về hướng hậu viện. Nhưng vừa bước được vài bước, nàng đột ngột dừng lại, rút từ ống tay áo ra một lọ thuốc, đưa cho lão nhân đang đứng bên cạnh.
Kỷ Vân Thư khẽ cười, ánh mắt lướt qua Tả Nghiêu một lượt:"Tả đại nhân, trên người ông còn mặc quan phục, thì làm ơn làm cho ra dáng đi."
"Vâng!"Ông ta đáp một tiếng, thành khẩn rõ ràng.
Kỷ Vân Thư rời đi, bước vào hậu viện.
Tiểu Tịch Nguyệt ngồi trên bậc đá, đầu vùi sâu trong đầu gối, mái tóc dài rũ qua hai tay, chỉ thiếu chút nữa là chạm đất.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, nàng bất chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy mong chờ. Nhưng khi nhìn rõ người đến, ánh mắt ấy liền cụp xuống.
Kỷ Vân Thư ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng.
"Ca ca..."Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn nàng.
Mỏng manh, đáng thương.
Trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn in hằn vài dấu ngón tay—nhìn mà đau lòng quá mức.
Kỷ Vân Thư khẽ vuốt nhẹ gương mặt nàng, giữa hàng mày xinh đẹp chợt nhíu lại, giọng nghiêm mà dịu: "Đau không?"
"Không đau." Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Nương không phải cố ý. Thật ra... ta không trách bà ấy. Ca ca, huynh tha cho họ được không? Cha mẹ không muốn làm tổn thương huynh."
"Ta biết."
"Vậy vì sao còn phải bắt họ lại?"
"Bởi vì..." Nàng nghẹn lời hồi lâu, mới cất giọng chậm rãi, "Bọn họ quá cố chấp."
Tiểu Tịch Nguyệt từng đọc rất nhiều sách, nhưng những lời này, nàng vẫn không thể hiểu được.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy... khi nào mới có thể thả họ ra?"
"Rất nhanh thôi." Kỷ Vân Thư xoa đầu nàng, dịu dàng hỏi tiếp:"Tiểu Tịch Nguyệt, muội có thích nơi này không?"
Nàng lắc đầu thật mạnh, "Không thích."
"Vậy thì theo ta về nhà, được không?"
Nàng đưa tay ra.
Tiểu Tịch Nguyệt chớp mắt, nhìn nàng thật lâu, sau đó mới chậm rãi đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay Kỷ Vân Thư, để mặc nàng nắm lấy.
.....Edit: Emily Ton...
Lúc này, tại An Thường Viện.
Cảnh Dung và Mộ Nhược cùng ngồi trong phòng, sắc mặt cả hai đều nghiêm trọng, không khí nặng nề kéo dài thật lâu.
Mãi sau, Mộ Nhược mới lên tiếng: "Ngươi định làm thế nào?"