Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 612: Chờ!



Hắn thật sự không biết nên làm thế nào.

Hiện tại còn đang do dự, rối rắm — chính xác hơn, là mâu thuẫn giằng co trong lòng. Nếu đem chuyện này tấu lên triều đình, sự việc liên quan đến Ngự Quốc Công phủ, mười vạn đại quân, còn kéo theo cả Vệ Dịch, thậm chí là Kỷ Vân Thư.

Đến lúc đó, triều đình tất nhiên sẽ phái binh. Như vậy, sẽ máu chảy thành sông, huyết nhiễm kinh thành.

Ai có thể chịu nổi cảnh tượng đó?

Mộ Nhược đã ở bên hắn nhiều năm, lớn lên cùng nhau, tự nhiên hiểu rõ nỗi băn khoăn trong lòng hắn.

Không còn vẻ lười nhác thường ngày, Mộ Nhược nghiêm túc nói:"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Dù ngươi có cố gắng cân bằng thì cũng khó tránh khỏi. Một mặt, ngươi là hoàng tử, có trách nhiệm bảo vệ Đại Lâm, theo lý nên báo lên triều đình. Nhưng mặt khác, mạng người trăm họ quan trọng, khi chiến sự bùng nổ, thương vong vô số, đâu phải điều ngươi mong thấy? Hai bên đều quá nặng, ai ở vào vị trí này, đều phải dè chừng."

Cảnh Dung nhìn hắn: "Vậy ngươi nghĩ sao?"

"Ta?" Hắn chỉ tay vào mình.

Nhưng nói thật, Mộ Nhược hắn cũng đang đau đầu đây. Thứ nhất, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Thứ hai, từ trước tới nay hắn chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện triều đình. Hỏi hắn chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Nghĩ đến đó, hắn bật cười.

Đứng dậy bước đến trước mặt Cảnh Dung, vỗ vai hắn, giọng chậm rãi mà thấm thía: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm gì cả. Sau đó... chờ."

"Chờ?" Cảnh Dung ngơ ngác.

"Không sai, chính là chờ." Mộ Nhược nói, "Đây là cách giải quyết tốt nhất — chờ. Chờ người khác đến nói cho ngươi nên làm gì, chờ thời cơ tốt nhất, để làm điều chính xác nhất."

Lời vừa nói ra, dù Cảnh Dung thông minh đến đâu, cũng bị hắn nói đến quay mòng mòng.

"Ngươi nói trọng điểm đi." Cảnh Dung nghiêm giọng.

Mộ Nhược thở dài, nói: "Ngươi hỏi ta nên làm gì? Giờ ta nói thẳng đây — chờ."

Nói như không nói!

Nghe cũng chẳng rõ ràng gì!

Cảnh Dung lườm hắn một cái. Giờ đang rối rắm muốn chết, tên khốn này lại còn bày ra cái trò đùa quỷ quái này với hắn.

Chờ cái con khỉ ấy!

Nhưng... trong lòng hắn lại mơ hồ như hiểu ra điều gì.

Không chút do dự, hắn gọi Lang Bạc đến, liếc ra ngoài một cái rồi hỏi: "Kỷ tiên sinh đâu?"

"Vừa mới đi."

"Đi đâu?"

Lang Bạc bĩu môi, cẩn trọng đáp hai chữ: "Nhà giam."

"Nhà giam?" Sắc mặt Cảnh Dung lập tức trầm xuống. Nữ nhân kia đúng là gan lớn — thời điểm nhạy cảm thế này lại dám đến ngục giam.

Hắn còn đang định nổi giận thì Thời Tử Nhiên đã chạy vội đến, gấp gáp nói: "Vương gia, Kỷ tiên sinh đã quay lại rồi. Sau khi ghé nhà giam, còn tới nha môn đón tiểu nha đầu về, giờ đang ở sân mình."

Nghe thế, Cảnh Dung không nói một lời, lập tức xoay người đi thẳng.

Trong viện.

Tiểu Tịch Nguyệt co mình ngồi đó, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn đĩa điểm tâm đầy ụ trước mặt.

Xảo Nhi lấy một miếng, nhét vào tay nàng, nhẹ giọng dỗ: "Tiểu Tịch Nguyệt, không phải muội thích nhất món này sao? Ăn đi, nếu không đủ tỷ lại lấy thêm cho."

Nhưng—

Bàn tay bé xíu lại đẩy khay điểm tâm sang một bên. Đôi mắt long lanh ánh nước, môi nhỏ đỏ hồng khẽ mím, mang theo ánh nhìn cầu khẩn.

"Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ đi nói với ca ca một tiếng được không? Ta muốn đi tìm cha mẹ, ta muốn ở bên họ... còn muốn tìm ca ca nữa, không biết bây giờ bọn họ ra sao rồi..."

"Cái này..." Thật sự là làm khó người rồi.

Xảo Nhi vốn đã không chịu nổi cảnh người ta rơi nước mắt, huống hồ là hài tử nhỏ nhắn, xinh xắn thế này. Đôi mắt to ướt át như chứa cả một trời đầy sao, khiến người ta nhìn mà xót xa.

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu nó, khẽ giọng an ủi: "Tiểu Tịch Nguyệt, chuyện này... tỷ cũng không làm chủ được. Cha mẹ muội phạm sai, giờ đang bị nhốt trong nhà giam. Dù là Kỷ tiên sinh cũng chưa chắc giúp được."

"Tại sao?"

"Cái đó..."

Nàng nghẹn lời.

Tiểu Tịch Nguyệt liền níu tay nàng, lay mạnh, giọng khẩn thiết: "Tỷ đi nói với ca ca đi... cha mẹ ta không xấu, họ không muốn hại ai cả... thật đó!"

Bỗng —

Một tiếng quát sắc lạnh từ ngoài sân vang lên: "Cha mẹ ngươi mang binh tạo phản, trộm Chẩn Tai Ngân, còn giết không ít quan viên đến Ngự Phủ điều tra! Chừng đó tội đủ để chết cả ngàn lần, còn dám nói không muốn lấy mạng người? Coi mọi người đều mù hết chắc?"

Là Đường Tư.

Nàng vừa quấn lấy sợi roi bạc trong tay, vừa bước vào sân.

Toàn thân khí thế lạnh lùng, gương mặt như phủ băng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lia thẳng về phía Tiểu Tịch Nguyệt.

Hai người vốn là oan gia. Mỗi lần gặp mặt, nàng đều nhéo má Tiểu Tịch Nguyệt đến mức đỏ bừng. Giờ lại mở miệng nói cha mẹ nàng đáng chết — còn khó nghe hơn.

Một luồng sức mạnh không biết từ đâu bỗng bùng lên trong thân thể nhỏ bé kia.

Tiểu Tịch Nguyệt đột ngột đứng bật dậy, ngón tay nhỏ nhắn chỉ thẳng vào mặt Đường Tư: "Ngươi nói bậy! Cha mẹ ta không giết người, cũng không trộm Chẩn Tai Ngân! Ngươi đang vu hãm bọn họ!"

Giọng đầy nước mắt nhưng cũng đầy khí lực.

"Vu hãm?" Đường Tư nhếch môi châm chọc, "Tiểu Tịch Nguyệt, ai cũng nói ngươi ba tuổi biết viết chữ, đọc làu làu sách cổ, sao lại có cái đầu cứng như đá vậy? Ngươi tận mắt thấy mẹ ngươi dẫn người đến bắt chúng ta, cũng biết rõ cha ngươi cho người bao vây Tư gia, muốn bắt trọn Dung Vương bọn họ, ngươi đều rõ cả, còn giả vờ hồ đồ làm gì?"

Phải.

Nàng biết.

Nàng biết rõ hơn bất kỳ ai khác.

Nhưng —

"Nhưng... họ vẫn là cha mẹ ta mà..."

Giọng nói không còn cao như trước, mềm nhũn, mang theo nghẹn ngào, rồi cuối cùng, Tiểu Tịch Nguyệt lại ngồi bệt xuống, yếu ớt như một đóa hoa nhỏ trong gió.

Đường Tư nhìn nàng cúi thấp đầu, cả người co lại, trong lòng cũng bất giác mềm đi một chút.

Cũng ý thức được mình vừa rồi lỡ lời, khẩu khí quá nặng, Đường Tư thầm muốn tự tát mình một cái. Dù thế nào, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến một đứa trẻ.

Nàng lập tức lên tiếng: "Tiểu nha đầu, đừng buồn. Những lời ta nói ban nãy không liên quan gì đến ngươi cả. Ngươi biết ta thẳng tính, lại hay phóng đại sự thật. Giọng điệu vừa rồi là ta không đúng, đừng để bụng."

Tiểu Tịch Nguyệt không đáp.

"Tiểu nha đầu, ta thật sự..."

Đường Tư còn chưa nói dứt câu —

"Khụ khụ!"

Từ trong phòng, Kỷ Vân Thư ho nhẹ mấy tiếng. Nàng đã nghe được hết những gì Đường Tư vừa nói.

Ánh mắt lo lắng lướt qua Tiểu Tịch Nguyệt đang ngồi thất thần, vẻ mặt u sầu, sau đó xoay lại trừng Đường Tư một cái thật sắc.

Ngay sau đó, kéo Đường Tư sang một bên.

Nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngươi không thể ngậm miệng lại được sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến con bé."

"Ta biết..."

"Còn nữa, thời gian tới, con bé sẽ ở đây. Cho nên lúc nói chuyện, làm ơn chú ý một chút."

"A?" Đường Tư kinh hãi kêu khẽ, rồi lập tức lấy tay bịt miệng, nuốt nước bọt, ánh mắt tò mò nhìn Kỷ Vân Thư: "Ý ngươi là, tiểu nha đầu kia sẽ ở lại đây? Ngươi muốn nuôi nó? Ngươi muốn làm mẹ nó luôn à?"

A phi!

Cô nương này, có thể nói chuyện cho bình thường một chút không hả?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com