Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 624: Nhưng người ở bên ta, lại là chàng



Đường Tư chỉ còn biết trừng mắt đứng nhìn.

Nàng chu môi, nghĩ nghĩ, sau đó nghiêng người sát lại gần Kỷ Vân Thư, thì thào hỏi nhỏ: "A Kỷ, ta hỏi ngươi, tên tiểu tử kia có phải từng bị nữ nhân nào tổn thương sâu sắc hay không?"

Giọng nàng vốn đã khàn, lại cố đè xuống cực thấp, đến độ như gió thoảng bên tai. Nhưng đúng lúc ấy, câu hỏi ấy lại rơi trúng tai Cảnh Dung đang ở cuối thuyền. Hắn liếc xéo qua, giành nói trước Kỷ Vân Thư:

"Hắn không chỉ bị nữ nhân làm tổn thương đâu, còn bị nam nhân thương tổn nữa kìa."

"A?" Đường Tư lập tức bụm miệng, hai mắt tròn xoe không thể tin nổi. "Bị nam nhân làm tổn thương? Bị ai chứ?"

"Bổn vương." Hắn chậm rãi nhả ra hai chữ, ánh mắt vẫn nhìn hồ nước trong veo trước mặt, cố tình nâng giọng, "Nhớ năm đó, bổn vương còn là một thư sinh mặt trắng, đại công tử kia cứ bám lấy không buông, bổn vương chê hắn phiền, đuổi đi một lần, hắn liền ôm hận mà ngâm mình trong rượu, thành ra cái tật xấu uống rượu giải sầu đến tận bây giờ. Nếu bổn vương không chịu đáp lại, hắn sớm muộn cũng chết chìm trong rượu thôi."

Đúng là khắc tinh trời sinh!

Chọc người tức đến phát nghẹn, thật sự không ai bằng.

Ngay sau đó ——

Một vò rượu từ đầu thuyền bay vèo tới, Cảnh Dung giơ tay chộp lấy nhẹ như không.

Mộ Nhược nghiến răng, trầm giọng đầy căm phẫn: "Ngươi nói bậy!"

"Bổn vương nói toàn sự thật, chẳng lẽ ngươi không phải từ nhỏ đã bám theo bổn vương chạy khắp nơi sao?"

Đúng đúng đúng, cái gì ngươi nói cũng đúng hết.

Mộ Nhược không cách nào phản bác, bởi vì... những gì Cảnh Dung nói đều là thật.

Từ bé, hắn luôn chạy theo sau Cảnh Dung, Cảnh Dung đi đâu, hắn đi đó. Cảnh Dung làm gì, hắn bắt chước y chang. Hai người như hình với bóng, không rời nửa bước. Cho đến một ngày, Cảnh Dung không nhịn được nữa, mắng hắn một trận. Hắn đau lòng muốn chết, từ đó không còn dính lấy người kia mỗi ngày nữa, mà chuyển sang vùi đầu trong rượu, uống đến mụ mị cả người.

Lần hắn say khướt nhất, chính là lúc cởi sạch quần áo, ôm lấy Cảnh Dung ngủ một đêm. Cảnh Dung tức giận đến nỗi đấm hắn vài quyền tại chỗ. Cũng từ đó, chỉ cần Mộ Nhược uống rượu, Cảnh Dung liền cực kỳ ghét, thậm chí là hận.

Thế mà tình bằng hữu của hai người vẫn kéo dài tới hôm nay, đúng là kiểu tình đồng chí cách mạng không thể phá vỡ.

Sau một hồi đấu khẩu, cả hai lại quay về yên lặng.

Đường Tư thì vẫn không chịu bỏ cuộc, quay sang tiếp tục tra hỏi Kỷ Vân Thư:

"A Kỷ, ngươi nói cho ta biết đi."

"Nói cái gì?"

Nàng dùng cằm hất hất về phía Mộ Nhược: "Hắn... có từng thích ai không?"

Ừm... Câu này phải trả lời thế nào đây?

Chuyện về Khổng Ngu... không ai dám nhắc đến trước mặt hắn cả.

"Nếu ngươi thật muốn biết, thì tự mình đi hỏi hắn.""Hắn chắc chắn sẽ không nói cho ta.""Đến chính người trong cuộc còn không nói, ta là người ngoài, nói gì cũng vô ích." Kỷ Vân Thư nhún vai thản nhiên.

Đường Tư chẳng hỏi ra được gì, đành thở dài bỏ cuộc, tiếp tục thả chân trần nghịch nước bên hồ.

Chuyến chơi thuyền kết thúc, mấy người bắt được vài con cá, nhóm lửa ngay bên hồ, bắt đầu nướng cá.

Trời cũng dần dần tối lúc nào không hay.

Bên hồ nổi lên hai đống lửa, chia ra hai nhóm: một bên là Đường Tư và Mộ Nhược, bên kia là Kỷ Vân Thư cùng Cảnh Dung, mỗi nhóm nướng vài con cá. Mùi cá nướng lan khắp, hòa vào màn đêm đen như mực, cực kỳ quyến rũ.

Trong bóng tối, đám thị vệ đi theo Cảnh Dung đã đói đến bụng dán lưng, nghe mùi cá nướng thì càng thêm cồn cào.

"Thơm quá!" Có người khẽ liếm môi."Ừ, nếu được ăn một miếng thì hay biết mấy...""Thật hâm mộ Lang thị vệ."

"Hử? Hâm mộ hắn làm gì? Giờ hắn ngày nào cũng ở sân sau nuôi gà cho Vương gia, người toàn mùi phân gà."

Người bên cạnh liếc xéo: "Ngươi nói vậy là sai rồi. Ngẫm lại xem, ít nhất hắn còn được ăn cơm. Nhìn chúng ta xem, theo Vương gia chạy khắp nơi, đói muốn xỉu. So ra, ta tình nguyện đi nuôi gà."

Câu đó vừa dứt, cả bọn cùng gật đầu.

"Cũng đúng thật."

Chỉ là chẳng ai thay đổi được gì, đành nuốt nước miếng, trơ mắt nhìn Cảnh Dung đưa một con cá mới nướng xong cho Kỷ Vân Thư.

Nàng nhận lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi vị quả nhiên không tệ.

"Cá này là bổn vương dùng bí phương đặc chế, nếm thử xem."

Suốt ngày rong chơi trên thuyền, nàng đã đói meo, cắn một miếng, vốn nghĩ dù dở cũng phải ăn vì quá đói... không ngờ lại ngon thật sự.

"Ừm, ngon lắm."

"Ngon bình thường, hay thật sự ngon?" Cảnh Dung nhìn nàng như trẻ con chờ khen.

"Là con cá nướng ngon nhất ta từng ăn."

"Ồ? Nói vậy, nàng từng ăn nhiều cá nướng rồi?"

Nàng gật đầu, thản nhiên đáp: "Trước kia Kỷ Bùi từng dẫn ta ra bờ sông, cũng nướng cá thế này."

Kỷ Bùi.

Mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, khóe môi nàng luôn ẩn hiện một nụ cười.

Những năm tháng đó, là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất.

Cảnh Dung nhìn vẻ mặt nàng khi nhắc đến Kỷ Bùi, trong lòng bỗng thấy không thoải mái, thậm chí có phần khó chịu. Ánh mắt dừng lại nơi đống lửa đang cháy rực trước mặt, rất lâu sau mới chậm rãi nói, giọng có chút buồn bã: "Trong lòng nàng, bổn vương rốt cuộc vẫn thua kém Kỷ Bùi và Vệ Dịch. Mỗi lần nàng nhắc đến bọn họ, đều cười vui như thế."

Hử?Ghen sao?

Kỷ Vân Thư lén liếc hắn một cái. Mới vừa rồi còn vì cá nướng được khen ngon mà đắc ý rạng rỡ, giờ phút này mặt đã xụ xuống thật dài. Cằm suýt chạm đất đến nơi.

"Tại sao chàng lại nghĩ như vậy?"

"Không phải ngẫu nhiên nghĩ thế, mà là sự thật đúng như vậy. Nàng và Kỷ Bùi, hay là với Vệ Dịch, giữa các người đều có những ký ức rất đẹp, rất vui. Còn nàng ở bên bổn vương, ngoài triều đình tranh đấu thì cũng chỉ có đao kiếm máu tanh..."

Hắn không phải ghen, chỉ là có chút bất đắc dĩ, xen lẫn thương cảm.

Nói vậy, đúng là cũng có lý. Từ sau khi gặp Cảnh Dung, cuộc sống của nàng chỉ toàn là phá án, chính sự, không có những ngày thanh thản như khi ở bên Kỷ Bùi, cũng chẳng có tự do tiêu dao như lúc cùng Vệ Dịch.

Nhưng ——

Khóe môi nàng khẽ cong lên: "Nhưng người bên cạnh ta hiện tại là chàng. Hơn nữa, bây giờ như thế, sau này cũng sẽ như vậy, không ai có thể thay thế được chàng."

Trái tim hắn giống như bị một luồng tê dại quét qua. Tưởng đâu nữ nhân này chỉ biết nghiệm thi phá án, ngoài lý trí ra chẳng hiểu gì về tình cảm. Ai ngờ lại nói ra được những lời khiến người ta mềm lòng đến thế.

Lập tức quét sạch mây mù ở trong lòng hắn.

Cảnh Dung kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt sáng rực: "Thật sao?"

"Đương nhiên."

Như có ai rót thẳng vào miệng hắn một ngụm nước đường, ngọt ngào lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng, rồi tràn đến tận đáy lòng, toàn thân đều ngập tràn vị ngọt.

Hắn như đứa trẻ vui mừng, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.Ánh mắt dịu dàng, chân thành, cứ thế nhìn nàng không rời.

Đúng lúc đó, Đường Tư đang ngồi bên kia đống lửa, tình cờ quay đầu nhìn sang. Thấy hai người đang tay nắm tay, nàng lập tức trừng to đôi mắt.

Trong đầu như có mấy vạn con ngựa đang phi nước đại.

Chết tiệt!Đoạn tụ a!

Nàng sốc đến mức xiên cá trong tay cũng rơi bịch xuống đất.Nàng nuốt khan một ngụm nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com