Ta chạy nạn mưu sinh, từ tay Giặc Oa cứu được Thái Phi và Tiểu Vương gia.
Vương gia muốn lấy thân báo đáp, ta tự biết Vương gia và nữ nhi chài lưới có khác biệt một trời một vực.
Ta không cảm thấy mình thấp kém hơn ai, nhưng suy cho cùng, hôn nhân là một thứ phức tạp. Ta chỉ một lòng muốn trở về làng chài của mình để mưu sinh mà thôi...
1.
Ta sinh ra ở Làng chài phía nam, đất canh tác thưa thớt, là nơi binh gia chẳng thèm tranh đoạt, song lại thường xuyên bị Giặc Oa quấy nhiễu.
Giang sơn thường đổi chủ, dân làng chài bé nhỏ của ta chẳng phân biệt nổi thiên hạ này thuộc về ai.
Hôm nọ, những kẻ khoác cẩm bào, áo quan, mang yên ngựa đến làng ta chọn người.
Lên quan thuyền đi biển xa phải xem tướng mạo, xem tài nghệ, trong làng có biết bao người, chúng lại chỉ ưng cha mẹ ta.
Bởi cha ta biết tính toán, mẹ ta biết thêu thùa.
Bọn quan gia để lại bốn lượng bạc làm phí an gia, rồi phất tay áo, cưỡi ngựa lớn rời đi.
Ta do ông bà nuôi lớn, ông nội thuở trẻ từng làm chưởng quầy tiệm thuốc trong thành, dạy ta đọc sách viết chữ.
Cha mẹ trước khi đi nói rằng xuống quan thuyền sẽ đến Nam Dương mưu sinh, chỉ cần có chỗ dung thân, sẽ quay về đón ta.
Ta ngày ngày ngồi trên bậc thềm Miếu Nương Nương ở bến tàu trông ra biển, từ tuổi thơ ấu đến tuổi thiếu nữ, vẫn chẳng thấy bóng dáng họ đâu.
Cứ ngỡ dựa vào vài lượng bạc, cuộc sống sẽ êm đềm trôi. Nào ngờ chưa được mấy năm, cha ta chẳng biết mắc nợ ở đâu, đáp thuyền về chỉ ở lại ba ngày, lén lút bán hết đất đai trong nhà, rồi lại biến mất.
Bọn hán tử đòi nợ ngày ngày đến đòi, đánh ông nội ta bị thương, còn uy h.i.ế.p sẽ bán ta cho tên Hắc Thái Cẩu, đứa con trai ngốc của nhà địa chủ làng bên để trừ nợ.
Bà nội giấu ta ở nhà cô mẫu, ban đầu cô mẫu và cả nhà đối xử tốt với ta, sau này sợ ta mang đến phiền phức, cũng chẳng cho ta sắc mặt tốt lành gì.
Bà nội ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, sợ ta gặp chuyện, thân thể tiều tụy dần. Ông nội tuổi già, vẫn phải ra bến tàu khuân vác kiếm bạc, lưng ông ngày càng còng xuống.
Cô mẫu mang thảo dược trị bệnh cho ông bà đến nhà, mắng ta là đồ phá của, là thứ tiện chủng, bảo ta nên tự biết liệu lấy.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, để lại một phong thư, bảo ông bà mang theo chút tích cóp cuối cùng về quê cũ trong núi.
Ta một thân nữ nhi sắp trưởng thành, chẳng muốn liên lụy ông bà nữa, càng không muốn trông cậy vào cha mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần không ai còn nhớ đến việc ta có thể bán ra tiền, ông bà về quê cũ, bọn ác nhân tìm không thấy, cũng chẳng thể làm gì được họ.
Ta, năm mười bốn tuổi sắp cập kê, cắt ngắn mái tóc, giả làm nam nhi, dẫn theo con ch.ó A Kim trong nhà, đến một trấn xa nhà mưu sinh.
Ngày đi bộ đến trấn, trời mưa lớn, nhưng lại là thời điểm thủy triều rút xuống thuận lợi.
Ngư dân đánh cá đã sớm về nhà, trên bãi triều chẳng còn mấy ngư dân mặc áo tơi đào ngao, hễ mưa lớn thì chỉ muốn sớm thu lưới về.
Gió to mưa lớn làm mắt ta nhòa đi, bãi triều một màu đen kịt. Ta chỉ có một đôi giày trên chân, không nỡ làm hư hỏng.
Cởi giày dẫm vào, bùn cát toàn là vỏ sò vỡ, chân ta bị cứa rách đầy vết máu, nước biển mặn thấm vào vết thương, ta nhăn nhó đau đớn.
Nhưng ta chẳng sợ, chẳng có gì đáng sợ hơn cái nghèo.
Ta lấy ra chiếc xẻng sắt nhỏ mang theo từ nhà để phòng thân, bắt đầu đào ngao, dùng quần áo rách của mình bọc những con ngao vừa đào còn dính đất, đi từng nhà rao bán.
Ngư dân chẳng xem trọng thứ này, ta đành phải đi xa hơn, ra ven đường huyện thành mà bán.
Dân trong thành lại hiếm thấy, chỉ là đi đi về về mất mấy canh giờ, khi trở lại bờ biển, trời đã về khuya.
Ở nơi hoang vắng, ta tìm một hang đá ngầm, tựa vào vách đá ôm A Kim ngủ thiếp đi. Bị dầm mưa ốm nặng mấy ngày, nhưng ta chẳng sợ khổ, lại gắng gượng dậy tiếp tục.
Ngày qua ngày, ta không chỉ học được cách còng lưng đào ngao bắt cua, mà còn phải tranh giành địa bàn với ngư dân trong làng, khản cả giọng mà cãi cọ.
Bọn họ đều nói ta là thằng nhóc điên, phát điên lên ta còn cắn người, thấy ta ngày nào cũng dắt một con ch.ó hoang chạy khắp nơi, đều đồn rằng ta sợ là mắc bệnh chó dại, thế mà chẳng ai dám trêu chọc ta.
Dơ bẩn thì rửa qua nước biển, đói khát thì đợi bán xong hải sản trong huyện thành, tiện thể mua ít lương khô và nước mang về hang.
Cuối cùng thì cũng sống sót.
Ở trong thành đã hỏi thăm tình hình ông bà, nghe nói họ đã trở về núi.
Triều lên triều xuống, trên biển trôi dạt bọt sóng trắng xóa, cùng vài đốm lửa chài và ánh trăng, ta sờ những đồng tiền đồng tích cóp được, nghĩ đến không bao lâu nữa có thể về gặp ông bà, trong lòng dần thấy nhẹ nhõm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một ngày nọ, trời vừa hửng sáng, ta mở mắt thấy một bóng đen chắn ngang cửa hang, A Kim vậy mà không hề phản ứng.
Khi cầm chiếc xẻng sắt lên, lại phát hiện đó là một tiểu nương tử xinh đẹp, trên trán còn đang chảy máu.
Ta chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy, y phục trên người nàng là thứ vải vóc hồi nhỏ ta chỉ thấy trên người quan gia, chẳng giống thứ áo vải thô kệch như ta.
Nàng ôm trán, rụt rè nhìn ta, ngỡ mái tóc ngắn của ta là một tiểu tử, bèn hỏi: "Ta có một nhi tử, tên là Lân Nhi, xem ra trạc tuổi ngươi, ngươi từng thấy qua chưa?"