Trông nàng như một tiểu nương đi tìm con đến tận bờ biển.
Vài ngư dân đuổi theo bóng dáng nàng đến, mang ý đồ bất chính. Ta bảo nàng thay bộ y phục rách của ta, chôn y phục của nàng xuống, lại giấu nàng vào sâu trong hang đá.
"Phì! Là ổ chó của thằng điên đó, gặp quỷ rồi! Đi đi! Đi đi!" Vài hán tử trèo được nửa đường, A Kim trên mỏm đá sủa vang, bọn chúng tưởng trời chưa sáng nên nhìn nhầm, bèn chửi bới ầm ĩ rồi bỏ xuống.
"Lân Nhi của ta cũng dũng cảm như ngươi..." Tiểu nương vuốt đỉnh đầu ta rơi lệ, trong lòng lấy ra mấy mảnh khăn tay thêu cực đẹp, vải vóc cũng cực tốt, "Ta chẳng có gì báo đáp, nếu đổi được ít bạc, ngươi hãy nhận lấy."
Hoa văn trên chiếc khăn tay đó, dường như ta từng thấy ở nhà, đó là hoa văn mẹ ta biết thêu.
Ta chẳng dám nhìn kỹ.
Khi chưa xuất giá, mẹ ta là tú nương, nhưng lại bị tật ở chân nên khó gả chồng, loanh quanh rồi cũng gả cho cha ta.
Từ đó về sau, cha ta một thân là thư sinh, cũng bắt đầu theo người trong làng ra biển đánh cá, sớm khuya bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình.
Tay ta nắm chặt khăn tay run không ngừng, nhất thời chẳng biết nên hỏi từ đâu.
Cuối cùng vẫn mủi lòng thu nhận nàng.
Hôm sau, ta mang khăn tay vào thành, nhờ bà thím cùng ta bày sạp bán cho chưởng quầy tiệm vải, quả nhiên thu được một khoản tiền lớn.
Về lại thay thuốc cho tiểu nương, hỏi nàng từ đâu đến, ta phát hiện tiểu nương bị đập đầu, chẳng nhớ được chuyện gì.
Nàng chỉ nhớ mình tên là Tam Nương, nhi tử tên là Lân Nhi.
Giặc Oa quấy nhiễu thường xuyên, lại liên tục có ngư dân bị đánh trọng thương trở về, hang đá ngầm ở vách đá tuyệt đối không thể ở nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vạn nhất Giặc Oa lên bờ, tính mạng khó giữ.
Biển buổi chiều tà rực rỡ vàng son, tựa như ngọn lửa đang bập bùng cuộn chảy.
Nước biển bắt đầu dâng, sóng biển ngày càng lớn, từ xa vọng lại tiếng ầm ầm, tựa như ngàn vạn quân mã đang lao đến.
Lòng ta ngày càng sốt ruột, chẳng biết nên đi đâu về đâu.
Ta và Tam Nương ngồi trên mỏm đá, dưới ánh tà dương, đếm số bạc đổi được từ khăn tay và đồng tiền đồng ta tích góp từ việc bán ngao, chắc là tạm đủ để thuê một căn viện nhỏ trong thành mà sống qua ngày.
Nhưng nghề nghiệp sau này phải làm sao, Tam Nương và ta đều chống cằm lo lắng.
Đặc biệt là Tam Nương, sau khi biết ta là nữ nhi, lại càng sầu muộn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mỗi ngày đi bán ngao, bán cua, bán hàu, nàng luôn lo lắng ta sẽ gặp chuyện, thường xót xa nói: "A Ngọc một nữ nhi tốt đẹp, sao phải vất vả đến vậy."
"Ta chẳng sợ khổ, chỉ cần hai ta còn sống sót, người phải sống để tìm được Lân Nhi, ta còn phải sống để tìm người nhà ta. Ta đã có ít mối quen, có thể đưa hàng đến các đại trạch, bỏ tiền thu mua hải sản từ tay ngư dân, rồi bán lại cho khách quen, việc mưu sinh này sẽ ổn thôi."
Tam Nương nghe ta nói những lời này, biết ta đã chẳng dễ dàng gì, lại còn thu nhận nàng, cảm kích lau nước mắt gật đầu.
Đêm Giặc Oa áp sát biển, ta và Tam Nương đã vội vã chạy trốn vào thành.
Ở một góc thành đông, ta bắt đầu công việc mưu sinh của mình.
Lần đầu gặp Tam Nương, nàng vẫn là một tiểu nương quý tộc da trắng thịt mềm, sau này theo ta trốn trong hang, dần dần học được nhiều điều.
Đến khi vào thành, nàng thấy việc ăn không ở không thật khó xử, cũng chẳng thể ngồi yên.
Một ngày nọ, nàng tìm ta bàn bạc, nói nàng có thể thêu khăn tay kiếm tiền, tài thêu thùa của nàng khá tốt, chỉ cần ta có thể bán được là được.
Số bạc bán được từ lô khăn tay đầu tiên, vốn dĩ cũng là của nàng.
Ta tính một khoản, trừ đi một nửa tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, số bạc còn lại ta đều trả hết cho nàng, coi như đó là vốn liếng của nàng.
Nàng không muốn ta làm vậy, nói số tiền đó vốn là để báo đáp ân cứu mạng của ta.
Ta chẳng màng những điều đó, ta cũng là nhờ số tiền lớn đổi được từ những chiếc khăn tay của Tam Nương, mới có thể thoát nạn đến thành mà an cư.
Bởi vậy, ta đã lấy số tiền vốn thuộc về nàng, đi mua ít vải vóc và kim chỉ tốt, nàng thêu khăn, ta giúp nàng bán.
Những năm đó, nhờ bán hải sản và thêu khăn, trừ đi vốn liếng và chi phí sinh hoạt, hai ta vậy mà đã kiếm được mười lượng bạc.
Ta vốn định thuê cho nàng một cửa tiệm, Tam Nương lại sợ lộ mặt, sẽ gây rắc rối cho ta.
Nghĩ lại cũng phải, một tiểu nương quý tộc một mình xuất hiện ở bờ biển, nhi tử lại bặt vô âm tín, chắc chắn có ẩn tình.
Mấy lần chủ tiệm vải sai người đến hỏi ta tú nương thêu khăn là ai, muốn mời đến xưởng dạy thêu, ta đều nói dối là do mẹ ta khi còn sống để lại.
Năm nay, ta đã để tóc dài ra, Tam Nương cũng trang điểm cho ta trông như một nữ nhi, trong lòng cũng nghĩ nên về núi thăm ông bà rồi, không thể để họ lo lắng.
Thế là ta mang theo số tiền dưỡng lão cho ông bà, về quê cũ trong núi thăm họ vài ngày, rồi trở lại tính kế tiếp.
Trước khi ta ra ngoài đã dặn dò Tam Nương nhiều lần đừng ra khỏi nhà, thức ăn trong nhà đều đã trữ sẵn rồi.
Chợt không ngờ, một lần biệt ly này, Tam Nương và ta lại cách trở lâu đến thế...