Nữ Ngư Minh Ngọc

Chương 10



Đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, ta cứng người không dám bước vào, nếu không phải Tam Nương nhắc nhở trên xe ngựa, trên người ta vẫn còn buộc tạp dề.

 

Một người ăn mặc thô kệch như ta, làm sao có thể bước vào phủ đệ thế này, chỉ muốn dắt con ch.ó già A Kim đang vẫy đuôi mà chạy đi cho rồi.

 

Một người trông như quản gia chạy tới, châm một tràng pháo trước cửa, tiếng pháo nổ đì đùng.

 

Dân chúng ven đường vây quanh, từ xa xem náo nhiệt.

 

Châm pháo vì cớ gì?

 

Chẳng lẽ là chê ta chưa đủ xấu xí để người ta chú ý ư?

 

Ta vội vàng bước chân vào để trốn, cánh cửa lớn đóng lại, đi qua sảnh chính.

 

Dưới gốc mai ở tiền viện, một nam tử cao lớn vận áo bào màu huyền sắc đang đứng, đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn ta.

 

--- Chương 26 ---

 

“A Ngọc, ta đi xem thức ăn.” Tam Nương thấy ta đứng sững tại chỗ, không dám tiến lên, liền đẩy ta một cái rồi kiếm cớ bỏ đi.

 

Ta dùng ánh mắt cầu cứu Tam Nương, nhưng nàng lại cười rồi sai tất cả hạ nhân lui xuống hậu viện.

 

Tiền viện rộng lớn chỉ còn lại ta và Triệu Tử Lân.

 

Không, ta nên gọi chàng là Cửu Vương Gia mới đúng.

 

“Dân nữ, bái kiến Cửu Vương…” Đầu gối ta vừa định khuỵu xuống, chàng đã tiến lên đỡ lấy cổ tay ta.

 

Hơi ấm từ lòng bàn tay chàng nóng bỏng, khiến ta không khỏi đỏ mặt.

 

“…Gia… thân thể có được khỏe mạnh không?” Tuy đã đứng thẳng người nhưng ta vẫn cúi đầu, muốn nói hết câu.

 

Nhưng ta chỉ nhìn thấy những vết sẹo do xiềng sắt của Giặc Oa đã mài mòn quanh cổ tay chàng suốt bao năm.

 

Lại nhớ đến trên hải đảo, vết thương nặng đến thế, chàng chỉ còn hơi thở cuối cùng mà vẫn muốn ta chạy thoát trước.

 

Chỉ gặp chàng vội vàng vài lần, nhưng đều là những khoảnh khắc sinh tử, có thể bình an trở về đã là vạn hạnh.

 

Cúi đầu, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, chàng lại vươn tay ra hứng.

 

“Đây là Ngọc Phủ, sau này là phủ đệ của nàng, không cần đa lễ.” Chàng không giỏi ăn nói, tay có chút run rẩy, “Ta cùng Giặc Oa, Sơn trại vương đối đầu đã lâu, đến khi cứu được mẫu phi, mới đi tìm nàng, đừng trách ta.”

 

Phủ đệ của ta? Ta đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy khóe mắt chàng cũng ướt lệ.

 

“Ta sao dám trách Cửu Vương Gia?” Cứu Tam Nương trước là điều nên làm, ta chỉ là một thôn nữ quê mùa, nào có đức hạnh gì để chàng phải bận lòng.

 

Trong ánh mắt giao nhau, thời gian dường như quay ngược, như đêm đó trên boong thuyền dưới ánh trăng, chàng kề bên ta thật gần, lại như lúc đó ẩn mình dưới đáy thuyền, hai người cùng nương tựa vào nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thiếu niên trước mắt, mới mười tám mười chín tuổi, dáng người thẳng tắp như cây tùng, khí thế mạnh mẽ như ánh dương chói chang, đôi mắt trong mùa đông lấp lánh như tinh tú.

 

Ta mặc áo bông thô của người bán hàng, so với chàng, ta tự thấy xấu hổ.

 

“A Ngọc, trong sân lạnh, vào sảnh ngồi đi!” Tam Nương xuất hiện đúng lúc, tiến lên ôm lấy ta đang bối rối, cùng vào chính sảnh.

 

Trong nhà bày đầy một bàn thức ăn, ba chúng ta quây quần bên nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên đầm ấm.

 

Nếu sự ấm áp của căn nhà này có thể kéo dài mãi mãi thì hay biết mấy…

 

--- Chương 27 ---

 

Tam Nương giữ ta ở lại phủ, nhưng trong lòng ta vẫn vướng bận ông bà.

 

Triệu Tử Lân nói đã mua lại điền trang gần đó cho ông bà, còn sắp xếp rất nhiều nô bộc chăm sóc họ.

 

Ta vội vàng từ chối, nói rằng quản lý điền trang và nô bộc chỉ khiến ông bà thêm bận tâm, chỉ cần Cửu Vương Gia thường xuyên chiếu cố là được rồi.

 

Ông bà không quen với sự phồn hoa nơi thành thị, chỉ muốn an phận một góc, an yên dưỡng lão.

 

“Được, nàng nói sao thì làm vậy.” Triệu Tử Lân nghe ta nói thế, cũng không cố chấp, chỉ mỉm cười nhìn ta.

 

“Lân Nhi, con đi xử lý công việc đi, ta muốn nói chuyện riêng với A Ngọc.” Tam Nương đuổi chàng đi, chàng vậy mà vẫn không nỡ rời, lại tha thiết nhìn ta thêm hai lần.

 

Ta đỏ bừng mặt.

 

“A Ngọc, mấy hôm trước Thái Thượng Hoàng đã nhờ người gửi thư cho Lân Nhi rồi…” Tam Nương đột nhiên nói vậy, lòng ta lo lắng đến run rẩy.

 

Chẳng lẽ chuyện ta đã hứa với trụ trì ở Chùa Thái Hòa đã bị bại lộ rồi ư?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

“Nhưng Thánh Thượng lại có ý gả con gái tể tướng cho Lân Nhi. A Ngọc, nói thật lòng với Tam Nương đi, nếu ngươi thật sự không chê Lân Nhi của ta…” Tam Nương nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt nhìn ta vô cùng chân thành, nhưng ta đã ngắt lời nàng.

 

“Tam Nương, ta và Cửu Vương Gia, là bùn dưới đất với mây trên trời. Ta cũng không muốn sống cuộc đời phu quân thê thiếp đông đúc, chỉ muốn tìm một người duy nhất…” Những năm qua mẹ con nàng cũng không dễ dàng gì, đến đây rồi, chúng ta đều nên trở về vị trí của mình.

 

Nếu một ngày nào đó ta theo họ về Kinh thành, làm sao ta đối phó được với những gia đình danh giá? Ta cuối cùng cũng chỉ là gánh nặng của họ, con gái tể tướng thích hợp với chàng hơn.

 

Hơn nữa, Triệu Tử Lân thật sự có tình ý với ta sao? Là mệnh lệnh của cha mẹ, hay là ân cứu mạng?

 

“A Ngọc, ngươi đây là… đang chê Lân Nhi ư?” Mặc Tam Nương khuyên nhủ thế nào, ta vẫn không lay chuyển ý định.

 

“Tam Nương, người còn chưa hiểu ta sao? Ta thà làm nữ ngư ở biển, làm ruộng trên cánh đồng, hái trà trên núi trà, bán hoành thánh bên đường…” Cửu Vương Gia cũng từng cứu ta, Tam Nương và ta cũng nương tựa vào nhau, chẳng phải chúng ta đã không còn ai nợ ai sao?

 

Triệu Tử Lân ba phen bảy lượt muốn nói chuyện với ta, ta đều tìm cớ tránh mặt.

 

Chúng ta cuối cùng cũng sẽ đi hai con đường khác biệt mà thôi…