--- Chương 28 ---
Đến Tết, Tam Nương cùng ta về nhà cũ của ông bà để đoàn tụ.
Sau khi uống rượu, trong lúc mơ màng ta hỏi Tam Nương: “Có thể ở lại không?”
Tam Nương chỉ cười nhìn ta, không đáp.
Biết rõ những ngày tháng thần tiên như mơ này chẳng qua chỉ là thoáng qua, ta làm sao dám mơ ước.
Làng chài có nhiều phong tục đón Tết, khắp nơi đều tưng bừng náo nhiệt, Tam Nương và ta cuối cùng cũng được hưởng thành quả ngọt ngào sau bao khổ cực.
Triệu Tử Lân ngày ngày đến thăm Tam Nương thỉnh an, nếu không phải ta đã hứa với ông bà phải đối xử hòa nhã với ân nhân cứu mạng, thì ta đã bất chấp thể diện, mè nheo lăn lộn không cho chàng đến nữa.
Mỗi lần hỏi Tam Nương và Cửu Vương Gia có về Kinh thành không, họ lại chỉ im lặng.
Nếu mẹ con họ vì vài lời của Thái Thượng Hoàng, vì muốn báo đáp ta mà ở lại vùng chài lưới này, ta làm sao có thể gánh vác nổi.
Càng ngày càng không dám nghĩ, cũng không dám hỏi nữa.
Ngày tháng trôi qua trong sự che đậy, hiềm khích giữa ta và họ ngày càng nhiều.
Họ cuối cùng cũng sẽ về Kinh thành, trở thành bậc cao sang quyền quý dưới chân Thiên tử.
Kiếp này ta đã từng đến Kinh thành một lần, đã bước vào Kim Loan Điện, coi như không phí hoài.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tiền Thánh nhân ban thưởng, đủ để ta cả đời không cần làm việc, cũng có thể sống sung túc.
Chỉ là, khi họ rời đi, không nỡ lòng, ta cũng sẽ trốn trong bếp vừa nhóm lửa vừa lén lau nước mắt.
Tam Nương hỏi ta sao vậy, ta chỉ đáp là bị khói hun.
Có lần lén lút lau nước mắt, lại bị Triệu Tử Lân mặc y phục gấm vân đoạn nhìn thấy.
Chàng tựa vào khung cửa bếp nhìn ta, tay phe phẩy chiếc quạt xếp nhịp nhàng, thấy ta rơi lệ, khóe miệng chàng lại nở nụ cười, ánh mắt cong lên.
Ta vội vàng quay mặt đi.
--- Chương 29 ---
Số tiền lớn Thánh Thượng ban thưởng, ta đã dùng một phần để mua lại tất cả các đồi trà gần đó.
Trà hoang mỗi năm thu hoạch một lần, chỉ cần thuê người trong làng đi hái là được, việc chế biến trà ta cũng thuê người làm, không có việc đồng áng bận rộn cũng không cần đánh cá, nên ngày thường ta khá nhàn rỗi.
Búp trà non còn chưa có, nhưng hoa trà trên sườn núi đã nở trước, rụng xuống thật đáng tiếc, liền mang Tam Nương đi hái hoa trà phơi khô để pha trà.
Tam Nương sai người dựng mấy cái lều trên đồi trà, để pha trà uống.
“Nếu không phải nghe nói ngươi đã quen biết hết những lão ông, lão bà ăn hoành thánh trên đường buôn bán, lại còn mua cả đồi trà, ta thật không đoán ra ngươi là để buôn bán trà, ta vốn mong ngươi có thể nghỉ ngơi…”
Ta nhìn bầu trời trong xanh qua kẽ ngón tay, nheo mắt cười: “Núi vàng núi bạc cũng có ngày ăn hết mà, hiểu ta nhất chính là Tam Nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hiểu ngươi nhất phải là Lân Nhi…” Tam Nương một ngụm trà nóng còn chưa kịp nuốt xuống, dưới núi đã có người mặc trang phục đen cưỡi ngựa phi nhanh tới báo tin.
Chiếc chén sứ thanh hoa hình hoa mai băng trong tay Tam Nương, rơi xuống tảng đá trên đồi trà, vỡ tan tành…
--- Chương 30 ---
Mấy hôm nay Cửu Vương Gia vào Kinh thành làm việc, lại bị giam vào lãnh cung.
Tam Nương lo lắng đến phát khóc, ta liền cùng nàng tức tốc lên Kinh thành trong đêm.
Xe ngựa của Vương gia rộng rãi thoải mái, nhưng Tam Nương và ta lại không thể yên ổn.
Ta thực sự không nghĩ ra kế sách nào, ở bên vua như ở bên hổ, nào phải dân thường như chúng ta có thể hiểu được.
Tam Nương không muốn bại lộ thân phận, ta bao một phòng thượng hạng trong khách điếm, để nàng an tâm nghỉ ngơi trước, còn ta thì ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Đứng giữa phố phường Kinh thành phồn hoa, ta chẳng qua chỉ là một thường dân áo vải.
Tay nắm chặt nửa miếng ngọc bội chim ngậm hoa, lòng rối bời như tơ vò.
Ta vốn có thể trực tiếp cầu kiến Thánh Thượng, nhưng nghĩ lại thì vô ích.
Ta nào có đức hạnh gì, lại không hiểu rõ ngọn ngành, làm sao có thể khiến Ngài thả Triệu Tử Lân ra.
Nhưng vị Vương gia nhàn rỗi này, lại đắc tội Thánh Thượng thế nào?
Nghĩ lại, có lẽ chính là chuyện Thánh Thượng ban hôn mà Tam Nương đã nhắc đến, chẳng lẽ là chàng đã kháng chỉ ư?
--- Chương 31 ---
Hỏi người ta phương vị phủ tể tướng, liền đi đến đó.
Cổng phủ Vương Thừa Tướng rộng rãi, rất dễ nhận ra.
“A Ngọc, ngươi đừng vào!” Ta vừa định gõ cửa, Tam Nương vội vã dẫn theo hạ nhân xuất hiện, kéo ta lại.
Nàng đeo mạng che mặt, người khác không nhận ra, nhưng ta thì vừa nhìn đã biết.
“Cái gì long đàm hổ huyệt mà ta không vào được?” Ta liều mạng, liền bày ra vẻ mặt bất cần.
“Ngươi một mình đến làm gì! Không muốn sống nữa sao!” Tam Nương sốt ruột giậm chân liên tục.
Vệ binh trước cửa phủ Thừa Tướng đang định xua đuổi chúng ta đi, một chiếc xe ngựa khác chạy đến, dừng lại trước cửa.
Tam Nương quay mặt đi, che chặt mạng che mặt, sợ bị người khác nhận ra.
Ta thì đã nhìn thấy cành vàng lá ngọc bước ra từ chiếc xe ngựa kia – chính là con gái tể tướng.
Ta chặn đường nàng.
Khi Tam Nương kéo ta lại, thì đã quá muộn.
Vương tiểu thư lập tức cảnh giác, thấy thị vệ sắp sửa động thủ với Tam Nương.
“Khoan đã. Vương tiểu thư, xin hãy truyền lời với Vương Thừa Tướng, cố nhân Giang Tam Nương cầu kiến.” Tam Nương lại tỏ ra bình tĩnh tự nhiên.