Lúc dùng bữa, mẹ chồng đột nhiên lại lau nước mắt.
"Sắp đến Tết rồi, phủ khác nhà nào cũng vui vẻ tưng bừng, chẳng biết bệnh của Hành nhi bao giờ mới khỏi đây."
Chiếc thìa súp trên tay ta khựng lại, ta cũng cúi đầu thở dài.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, một khung cảnh hoàn toàn tiêu điều xơ xác.
Phu quân của ta là Hầu phủ đích tử Tần Chi Hành, một tháng trước bị cảm lạnh, không hiểu sao mãi chẳng thấy đỡ, ngược lại càng ngày càng yếu, cứ nằm liệt trên giường.
Đã mời không ít đại phu đến xem, nhưng đều không tìm ra bệnh gì.
Vương ma ma bên cạnh mẹ chồng đột nhiên lên tiếng:
"Phu nhân, thiếu phu nhân, lão nô thấy bệnh của thiếu gia có chút kỳ lạ, hay là chúng ta mời một vị đại sư đến xem thử."
"Đại sư? Có đáng tin không?" Mắt mẹ chồng sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn có chút do dự.
Vương ma ma ngập ngừng nói: "Nghe nói trong đạo quán ở phía đông thành có một vị Hư Không đạo trưởng, trước đây đích thứ nữ bị ngốc của nhà Lý thị lang chính là do ngài ấy chữa khỏi đó ạ!"
"Đúng, ta biết, có chuyện này!"
Thấy vậy, ta cũng vội vàng hỏi thăm tình hình của vị Hư Không đạo trưởng đó, nghe nói ông ta khá có bản lĩnh và không phải ai cũng mời được.
Còn phải xem duyên phận.
Ta thầm cười lạnh, duyên phận gì chứ, là duyên phận năm mươi lạng bạc trắng thì có?
Mẹ chồng thăm dò hỏi ta: "Nhược Hàm, con thấy việc này có được không?"
Nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, hốc mắt ta hơi đỏ lên, vẻ mặt tha thiết:
"Chỉ cần có thể khiến Chi Hành mau khỏe lại, con dâu đương nhiên bằng lòng thử mọi cách."
Mẹ chồng gật đầu lia lịa với ta, lập tức sai người đi mời Hư Không đạo trưởng đến Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lại ngồi trò chuyện với mẹ chồng một lúc lâu, thấy bà có vẻ mệt rồi mới trở về phòng.
Trên đường đi, ta hỏi tỳ nữ Bạch Chỉ bên cạnh: "Hôm nay tình hình của phu quân thế nào?"
Bạch Chỉ vẻ mặt có chút bất bình:
"Buổi trưa, tiểu tư bên cạnh thiếu gia lén mang một cái thủ lợn hầm to sang, thiếu gia ăn hết sạch, miệng bóng nhẫy mỡ."
"Phu nhân, thiếu gia rõ ràng đã khỏi từ lâu, tại sao người không vạch trần ạ?"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta kéo chặt chiếc áo choàng trên người, không nói gì.
Chẳng qua chỉ là ta muốn xem chàng bày ra trò này, rốt cuộc là muốn làm gì mà thôi.
Hôm sau, Hư Không đạo trưởng đã được mời đến phủ.
Tay ông ta cầm một chiếc chuông bạc, đi quanh phòng ba vòng, lại lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng đốt đi, miệng lẩm bẩm khấn vái, trông rất ra vẻ dọa người.
Một lúc lâu sau, ông ta tính ra kết quả: "Muốn bệnh mau khỏi, cách nhanh nhất là cưới một nữ tử có bát tự đặc biệt về để xung hỷ, e là không dễ tìm."
Vương ma ma không nhịn được, kinh ngạc thốt lên: "A! Biểu tiểu thư hợp điều kiện đó ạ!"
Nói xong, bà ta vội liếc nhìn ta một cái, dường như nhận ra mình đã lỡ lời, liền cúi đầu xuống.
Cũng phải thôi.
Ta vốn là đích nữ của Thượng thư phủ, cha và hai huynh trưởng đều đang tại vị trong triều, mẹ cũng là danh môn quý nữ, nhà mẹ đẻ quyền thế như mặt trời ban trưa.
Nhưng Hầu phủ mấy năm nay lại ngày càng sa sút.
Khi xưa Tần Chi Hành để cưới được ta đã từng tuyên bố sẽ không bao giờ nạp thiếp, chỉ có một mình ta.
Xem ra bây giờ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Tim ta nhói lên một cái.