Nữ Nhi Vương Tình, Không Lối Thoát

Chương 2



Mẹ chồng nhìn ta với ánh mắt tràn đầy hy vọng, cả sân viện đều im phăng phắc.

Mọi người dường như đều đang chờ đợi quyết định của ta.

Trông thì như tôn trọng lựa chọn của ta, nhưng thực chất là đang dồn ta vào thế khó xử.

Ta hỏi: "Chi Hành có đồng ý không?"

Tần Chi Hành tuy thân thể yếu ớt, nhưng ít ra vẫn nói được.

Ánh mắt mẹ chồng lóe lên, bà ta lại gần nắm lấy tay ta: 

"Nhược Hàm, ta biết chuyện này làm con ấm ức. Nhưng dưới gối ta chỉ có một đứa con trai này thôi, hơn nữa chẳng lẽ con nhẫn tâm trơ mắt nhìn Hành nhi ch*t sao?"

Ta liền hiểu ra, chuyện này Tần Chi Hành cũng đã đồng ý.

Chàng cứ để mẹ chồng đứng ra nói hết lời hay lẽ dở, còn bản thân thì trốn trong phòng ngồi không hưởng lợi.

Bày ra cả một màn kịch lớn như vậy, hóa ra là để cưới cho được biểu muội Cố Thiên Thiên kia.

Hơn nữa là "cưới" chứ không phải "nạp", đây là muốn cho nàng ta một thân phận bình thê.

Hốc mắt ta đỏ lên trong phút chốc, một giọt lệ lăn dài.

Mẹ chồng thấy ta đau thương như vậy, cũng giả vờ lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại của mình:

"Nhược Hàm, ta nào đâu không biết con và Hành nhi tình sâu nghĩa nặng, chỉ là sự việc đột ngột, làm mẹ cũng không nỡ nhìn con ngày ngày đau lòng vì bệnh tình của Hành nhi!"

"Ta thật sự hết cách rồi, bao nhiêu đại phu đều không chữa khỏi cho Hành nhi, bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi......"

Bà ta ra vẻ vừa vì ta suy nghĩ lại vừa bất đắc dĩ, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một người mẹ chồng tốt vừa thương con dâu, vừa lo lắng cho con trai ruột của mình.

Nếu nói trong lòng ta không đau, đó là giả.

Nhưng ta hiểu rõ hơn rằng giọt lệ này là chảy cho chính bản thân mình. 

Ta đã dùng cả đời để cược vào lời thề của một người nam nhân, cuối cùng vẫn là thua rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biểu muội Cố Thiên Thiên kia đến phủ này chưa đầy nửa năm.

Còn ta và Tần Chi Hành đã thành hôn được năm năm.

Tốn công tốn sức như vậy, chỉ vì không muốn mang tiếng bội ước, lại hy vọng có thể thuận lợi cho vị biểu muội kia một thân phận bình thê.

Chàng thiếu niên ngang tàng ngồi trên lưng ngựa đưa tay về phía ta năm nào, hóa ra lại là một kẻ hèn nhát bội tín.

Chỉ trong một khoảnh khắc, trong lòng ta đã có sự lựa chọn.

Phẩm giá và khí chất của một quý nữ giúp ta giữ vững được vẻ mặt, không đến nỗi như một mụ đàn bà điên xông vào chất vấn.

Ta thở dài một tiếng: "Biểu muội có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, lại băng thanh ngọc khiết, e là không chịu làm thiếp cho Chi Hành đâu ạ."

Mẹ chồng vừa nghe ta định vị trí cho nàng ta là "thiếp", ánh mắt lóe lên, liền thuận theo lời ta mà nói:

"Đúng vậy, Thiên Thiên cũng là con nhà gia giáo, làm thiếp quả thực là thiệt thòi cho con bé."

"Nhược Hàm, con xưa nay luôn thấu tình đạt lý, hay là cứ để Thiên Thiên làm bình thê trên danh nghĩa, trong Hầu phủ này, không ai có thể lay chuyển được địa vị của con đâu."

Ta tỏ vẻ do dự.

"Thưa mẫu thân, xưa nay chỉ có hạng thương nhân thấp kém mới có chuyện cưới bình thê."

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Hơn nữa còn hai tháng nữa là đến kỳ khảo hạch thành tích ba năm một lần, nếu ảnh hưởng đến việc đánh giá của Chi Hành, e là không hay."

Mẹ chồng nghe vậy cũng im lặng.

Cố Thiên Thiên có vài phần giống bà ta lúc trẻ, lại thêm miệng ngọt biết điều, rất hợp ý bà.

Còn ta tuy xuất thân cao quý, nhưng lại quá giữ kẽ, không được dịu dàng đáng yêu như Thiên Thiên.

Thế nên bà ta mới đồng ý cho con trai làm loạn một phen như vậy.

Nhưng dù bà ta có thích Thiên Thiên đến đâu, trong lòng vẫn chỉ thương yêu con trai mình là Tần Chi Hành.

Nếu thật sự vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của Tần Chi Hành, vậy thì đúng là được chẳng bõ mất!