Nội tâm của Cố Thiên Thiên vừa mừng lại vừa lo.
Nàng ta trách thân thể mình yếu đuối, không thể mang thai.
Lại nghĩ rằng bây giờ Thanh Chi cũng đã có thai, trong phủ người có thể thừa sủng chỉ còn lại một mình nàng ta. Đây chính là cơ hội của nàng ta.
Ai ngờ, Tần Chi Hành lại bắt đầu không về nhà.
Dù có trở về, hắn cũng chỉ cùng Cố Thiên Thiên ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng tao nhã, không có nửa phần tâm tư nào khác.
Ta cười lạnh, nam nhân ở bên ngoài ăn no rồi, khi về nhà dù có đối mặt với sơn hào hải vị cũng chẳng nuốt nổi.
Ta ngấm ngầm tiết lộ tin tức cho Cố Thiên Thiên, lại để nàng ta lẻn ra khỏi phủ xem cho tường tận.
Nàng ta đã tận mắt nhìn thấy Tần Chi Hành ôm eo người nữ nhân khác, mua giúp nàng ta một cây trâm gỗ ở gánh hàng rong ven đường, rồi tự tay cài lên tóc nàng ta.
Ánh mắt cưng chiều đó, giống hệt như ánh mắt Tần Chi Hành nhìn nàng ta ngày xưa.
Cho đến tận lúc này, Cố Thiên Thiên mới thật sự tâm tro ý lạnh.
Đối với ta, Tần Chi Hành nói: "Thiên Thiên à, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ta cần phải cưới một người chính thê, ta không có cách nào khác."
Đối với Thanh Chi, Tần Chi Hành nói: "Thiên Thiên à, đó là do mẹ ta ép buộc, ta cũng có nỗi khổ khó nói!"
Nhưng bây giờ không còn ai ép hắn nữa, hắn đã có thể cùng Cố Thiên Thiên sớm tối bên nhau.
Vậy mà hắn lại tự mình đi nuôi nhân tình bên ngoài.
Trên đường phố, Cố Thiên Thiên mất hết lý trí, bất chấp tất cả mà xông lên, giằng co với Tần Chi Hành.
Một cỗ xe ngựa lao nhanh qua, Tần Chi Hành muốn chạy, nhưng bị Cố Thiên Thiên giữ chặt, cả hai người cùng bị đ.â.m phải.
Lời thề của Tần Chi Hành, cuối cùng đã ứng nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Chi Hành bị thương ở chân, Cố Thiên Thiên còn thảm hơn hắn, ngũ tạng đều bị tổn thương.
Cái thai của Thanh Chi vốn đã không ổn định, có lẽ là do thân thể của Tần Chi Hành cuối cùng vẫn chưa hồi phục, bây giờ nghe tin dữ, vậy mà đã sảy thai.
Mẹ chồng thấy con trai bị thương ở chân, cháu nội cũng mất một đứa, không chịu nổi cú sốc mà ngất đi.
Ta chỉ đành bụng mang dạ chửa đứng ra sắp xếp mọi việc.
Cố Thiên Thiên dường như cảm thấy mình sắp ch*t, nàng ta nhìn ta, rồi đột nhiên cười.
"Tưởng Nhược Hàm, ta sắp ch*t rồi, cô biết không, người sống không bao giờ tranh giành lại được với người ch*t."
"Đợi ta ch&t rồi, Chi Hành sẽ dần dần chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp của ta, cô sẽ mãi mãi phải sống dưới cái bóng của ta."
Nàng ta nhìn xuống bụng ta, cười một cách chế nhạo: "Cô có biết tại sao mình thành thân năm năm mà không có thai không?"
"Là Chi Hành, chàng đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn cho cô, rồi tự tay bưng đến cho cô ăn. Cô luôn không có con, hắn mới càng có lý do để cho ta vào phủ."
Sắc mặt ta dần lạnh đi.
Phủ y đến, ông ta hỏi ta: "Cố di nương ở đâu ạ?"
Ta lạnh nhạt nói: "Cố di nương không quan trọng, ngài hãy đến chữa trị cho Hầu phu nhân trước đi!"
Phủ y không dám nói nhiều, ông ta nhìn rõ tình hình trong Hầu phủ, liền quay người rời đi.
Cố Thiên Thiên trợn to mắt.
Ta lại không thèm để ý đến nàng ta nữa, rút hết tất cả người hầu trong viện của nàng ta về.
Đã không muốn sống, vậy thì đừng chữa trị nữa.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó