Kể từ khi thành hôn, ta đối với Tần Chi Hành luôn dịu dàng chu đáo, có lẽ chính vì tình yêu này mà ngược lại khiến chàng quên mất bản tâm, còn tưởng ta là quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Nhưng thực chất, trong năm năm chưởng quản nội trạch này, khắp nơi trong Hầu phủ đã dần được ta cài cắm người của mình.
Ngay ngày thứ hai chàng giả bệnh, ta đã phát hiện ra manh mối.
Trong phút mơ màng, ta nhớ lại năm đầu tiên thành hôn, ta vô tình bị thương và trẹo chân.
Tần Chi Hành đau lòng đến mấy đêm liền không ngủ được, mỗi ngày đều bưng bát thuốc thổi cho nguội, tự tay đút cho ta uống, còn bế ta ra sân ngắm hoa phơi nắng.
Lúc đó ta còn e thẹn: "Bọn hạ nhân còn đang nhìn kìa!"
Chàng lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Nàng là phu nhân của ta, ta đương nhiên phải đối tốt với nàng, sau này khi tóc chúng ta đều đã bạc trắng, ta vẫn sẽ chăm sóc nàng như thế này."
Tình cảm của một người sao lại có thể thay đổi nhanh đến vậy?
Ta không thể hiểu nổi, nơi khóe mắt đã ẩn hiện ánh lệ.
Ngay tối hôm đó, thuốc đưa đến tay Tần Chi Hành đã được đổi thành thuốc thật.
Một người khỏe mạnh bình thường như chàng, ngày nào cũng uống thứ thuốc chữa bệnh này, ngược lại sẽ sinh ra vấn đề.
Ta giả vờ đau buồn, ngày nào cũng tự tay bưng thuốc đến an ủi chàng, nhìn chàng nhăn mày uống hết cả bát rồi mới rời đi.
"Phu nhân, nàng vất vả quá, ta xót lắm."
"Không sao đâu Chi Hành, vì chàng, khổ cực thế nào ta cũng cam lòng."
Xem kìa, nằm liệt giường một tháng mà bệnh đến nỗi mặt mày tròn trịa ra không ít.
Chắc là do ngày nào cũng nằm ăn cái thủ lợn hầm đó đây.
Tần Chi Hành trong lòng dằn vặt, ta đã đồng ý nạp Cố Thiên Thiên làm thiếp cho chàng, trong lòng chàng ít nhiều cũng có vài phần áy náy với ta, nên dù thuốc có đắng hơn trước, chàng cũng cố gắng nuốt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn chàng đau khổ, nỗi uất ức trong lòng ta cuối cùng cũng vơi đi quá nửa.
Mấy ngày tiếp theo, ta lạnh lùng nhìn trong phủ giăng đèn kết hoa, nhìn mẹ chồng lấy tiền riêng ra sắm sửa trang sức cho Cố Thiên Thiên, mà không hề tỏ ra chút nào không vui.
Người trong phủ ai cũng nói ta yêu Tần Chi Hành đến tận xương tủy, là một vị thiếu phu nhân ôn nhu, lương thiện và nặng tình nhất.
Khi ngày vui đến gần, Tần Chi Hành cũng ra vẻ bệnh tình đã có chuyển biến tốt.
Mẹ chồng phối hợp với chàng, tỏ ra vô cùng vui mừng: "Nhược Hàm, tốt quá rồi, xung hỷ thật sự có tác dụng!"
Ta cũng gật đầu: "Đúng vậy ạ, xem ra Hư Không đạo trưởng cũng có vài phần bản lĩnh."
Mẹ chồng ngập ngừng muốn nói lại thôi, ta nhìn bộ dạng của bà ta là biết chẳng có ý gì tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Uống được một lúc trà, bà ta quả nhiên lên tiếng: "Nhược Hàm, thật ra mẹ còn có một chuyện muốn nhờ con."
"Mẹ, người nói vậy nặng nề quá, là chuyện gì ạ?"
"Con cũng biết đấy, gia cảnh của Thiên Thiên không tốt, lần này để con bé xung hỷ cho Hành nhi, nó vốn là đại công thần của Hầu phủ, thế mà lại chỉ cho một vị phận làm thiếp, quả thực đã quá thiệt thòi cho Thiên Thiên rồi."
"Mẹ nghĩ là, của hồi môn của con rất hậu hĩnh, hay là con cho Thiên Thiên mượn một ít, dù sao cũng là để trong phủ chứ không mất đi đâu được, cũng để người ngoài không xem thường Thiên Thiên."
Nghe vậy, ta suýt nữa thì bị sặc nước trà.
Nạp thiếp mà bắt chính thê xuất của hồi môn, đây thật đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy.
Nói là mượn, nhưng đồ đã cho mượn đi, thì bao giờ mới trả lại đây!
Một tấm gấm vóc cho mượn để nàng ta may áo, chẳng lẽ sau này ta lại đòi về để mặc?
Hơn nữa một người làm thiếp, cần gì của hồi môn, nói khó nghe một chút, Cố Thiên Thiên sau khi làm thiếp ngay cả thân phận chủ tử cũng không được tính, chẳng qua chỉ hơn đám nô tỳ trong Hầu phủ một chút mà thôi.
Thấy ta im lặng, mẹ chồng có chút không vui: "Nhược Hàm, con không bằng lòng sao?"